Chương 816
Biến Mất Rồi 2
Đồng thời, phía bên cô em Lý Nhụy Nhi cũng giống như vậy, sợi tơ bắt đầu chậm rãi phóng ra, mục tiêu cũng là Phan Văn Cát.
Hai chị em nhà này, trước đó vì nguyên nhân cơ thể cô chị gần như sắp chấm dứt, nhưng hiện giờ cô chị đã khôi phục lại năng lực, bọn họ hiển nhiên lại đứng cùng nhau một cách rất quen thuộc.
Giải quyết Phan Văn Cát, có thể cắt đứt sự khống chế của gã với những con trùng đó, đến lúc đó, Phan Văn Cát một không thể khống chế được chị gái Lý Mẫn Nhi, hai không thể khống chế được vị thính giả Trung Quốc đó nữa, tương đương với việc Lý Mẫn Nhi lấy lại được tự do.
Về phần Kim Anh Ái, Phan Văn Cát vừa chết, một mình ả cũng không làm nên được sóng gió gì, đến khi đó ả phỏng chừng cũng sẽ không dám trực tiếp ra tay với hai chị em sau khi Phan Văn Cát chết, mà là chọn rời đi.
Loại quan hệ phức tạp mà lại đơn giản này giữa các thính giả, dưới màn đêm này, lại được phơi bày… vô cùng triệt để.
Mà Phan Văn Cát dường như ngủ có hơi sâu, hôm nay gã tự mình giải phóng và khống chế ba viên trứng trùng, đối với gã mà nói, đây cũng là một loại tiêu hao cực lớn. Hơn nữa, gã hoàn toàn không ý thức được, mới qua thời gian chưa đến nửa ngày, mà hai chị em Triều Tiên này lại định giết mình phản bội. Tổ đội này vừa mới thành lập, về góc độ theo đuổi lợi ích mà nói, hiện giờ mọi người tập trung lại với nhau mới là biểu hiện biến lợi ích thành lớn nhất và hóa nguy hiểm xuống thấp nhất, Phan Văn Cát đề phòng hai chị em phản bội, nhưng lại không liệu trước được, hai chị em này lại cực đoan đến mức vừa tối đã không nhịn được rồi!
Lý Mẫn Nhi dường như nhận được điều gì đó, từ từ thu sợi tơ về, chỉ còn lại mỗi sợi tơ của Lý Nhụy Nhi đang tiếp tục chậm rãi kéo dài về phía Phan Văn Cát.
Bởi vì Lý Mẫn Nhi đột nhiên nghĩ tới, khi mình chân chính ra tay với Phan Văn Cát, chắc chắn sẽ không có cách nào tránh được việc phóng ra sát khí, mà điều này nhất định sẽ lập tức được những con trùng trong cơ thể mình truyền cảm ứng tới cho gã, tương đương với việc gửi lời nhắc nhở cho gã.
Cũng vì vậy, nên Lý Mẫn Nhi mới sáng suốt thu sợi tơ về.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía nóc phòng theo bản năng, phát hiện ra bóng người vốn vẫn luôn trốn ở nơi đó không nhúc nhích… đã biến mất rồi.
Thế nhưng, ngay đúng lúc này, một cái chân lại trực tiếp giẫm lên sợi tơ đó.
“Soạt!”
Sợi tơ giống như có hoạt tính bắt đầu vặn vẹo, muốn thoát khỏi sự trói buộc, thậm chí còn dấy lên những đường sóng khí.
Phan Văn Cát lập tức giật mình tỉnh giấc, cơ thể nhỏ nhắn nhảy phắt dậy, Kim Anh Ái cũng nhanh chóng mở hai mắt, xước kim loại trên cánh tay cũng lập tức phóng ra.
Bọn họ đều là người có thâm niên, và đều không phải là nhân vật đơn giản gì, có thể vào thời điểm trước đó, bản chất con người khó tránh khỏi có hơi buông lỏng, nhưng khi thật sự gặp phải nguy hiểm, đều có thể rất nhanh đã thể hiện ra tố chất mà người có thâm niên nên có.
Cũng giống như chuyện ở nhà ga lần trước, ngay khi những cục thịt đáng sợ đó xuất hiện, trên sân ga có gần trăm người có thâm niên, nhưng cũng không đến mức chim bay thú chạy, trực tiếp chạy mất xác, mà là tập trung lại cùng nhau chống cự, bằng không một khi tất cả chạy trốn hết, vậy sẽ rơi vào tình cảnh bị đám cục thịt đồ sát.
Chân của Tô Bạch giẫm rất vững.
Phan Văn Cát nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, gã chửi ầm lên ngay sau đó: “Hai con ả bội bạc các cô, lũ mọi rợ phương bắc đáng chết tiệt các cô!”
Ánh mắt của cô em Lý Nhụy Nhi híp lại, trong lúc nhất thời, lại có mấy sợi tơ từ trên người cô ả phóng ra, đâm thẳng về phía Tô Bạch. Tính chất của những sợi tơ này vô cùng cứng chắc, hơn nữa còn mang theo một loại cảm ứng rất rõ ràng với bản thân người sử dụng, chắc hẳn là một loại vũ khí bản mệnh.
Hai tay Tô Bạch duỗi ra, không hề màu mè một chút nào, mà trực tiếp dùng tay, tóm lấy những sợi tơ đó, rồi quấn thẳng những sợi tơ này lên bàn tay và cánh tay của mình.
Sợi tơ sắc bén, mang theo sát khí đáng sợ, thít chặt vào hai cánh tay và lòng bàn tay của hắn đến mức máu thịt lẫn lộn, nhưng hai cánh tay và hai bàn tay của hắn lại đang nhanh chóng hồi phục lại.
Nhưng Tô Bạch lại giống như không có việc gì, hai cánh tay đột nhiên mở ra, rồi kéo thật mạnh xuống!
Một lực kéo khủng khiếp rơi lên người cô em Lý Nhụy Nhi với phương thức dứt khoát và gọn gàng như vậy, cả người cô ả giống như một con diều bị nắm chắc dây rồi bị kéo về phía Tô Bạch.
“Đoạn!”
Chỉ có điều, Lý Nhụy Nhi vẫn rất quyết đoán, trực tiếp tự cắt đứt sợi tơ, trong lúc nhất thời, trên gương mặt của cô ả lộ ra vẻ tái nhợt, khóe miệng cũng trào ra máu tươi, thực ra, sợi tơ của cô ả thật sự rất đáng sợ, giết người không thấy dáng, cũng khó lòng mà phòng bị, không hề kém hơn thần binh lợi khí khác một chút nào, nhưng con rối người Trung Quốc này đang trực tiếp đánh chính diện với cô ả!
Chính là đánh chính diện!
Chính là không vòng vèo!
Chính là dựa vào sức mạnh cơ thể đơn thuần để áp đảo ngươi, chà đạp ngươi, còn đánh đến mức ngươi không thể nào phát cáu được!
Lý Nhụy Nhi liếc mắt nhìn cô chị, trong lòng hạ quyết tâm, trực tiếp lùi về sau rồi chạy trốn.
Kim Anh Ái cũng không đuổi theo, Lý Nhụy Nhi đã bị thương, nhưng vẫn không đến mức không có khả năng cá chết lưới rách, hiện giờ đuổi theo cô ả, không có lợi ích gì cả, bên cạnh đó, bên này vẫn còn một vị nữa cơ mà.
Cô chị Lý Mẫn Nhi đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, bởi vì cô ta có thể cảm giác được con trùng trong cơ thể mình đã nhận được mệnh lệnh tới từ Phan Văn Cát sau khi gã tỉnh lại.
Nếu cô ta dám có một hành động thiếu suy nghĩ nào, thì những con trùng này sẽ rời khỏi cơ thể cô ta, sau đó mình sẽ lại biến thành bộ dáng thừa sống thiếu chết nằm trên giường bệnh này trước.
Phan Văn Cát đã nắm chắc Lý Mẫn Nhi trong lòng bàn tay, trước mắt, Lý Nhụy Nhi đã bị con rối của mình đánh trọng thương mà bỏ chạy, nguy cơ trong màn đêm xem như đã bị giải trừ.
“Đồ mọi rợ phương bắc chết tiệt, tôi phải hoàn toàn luyện chế cô thành con rối như cậu ta, tôi cho cô phản bội này, tôi cho cô muốn giết tôi, cho cô tạo phản này!”
Ngay khi Phan Văn Cát đang tức giận mắng chửi, thì Tô Bạch lại đang tiến từng bước một về phía Lý Mẫn Nhi.
Phan Văn Cát sững sờ, lập tức đi tới trước mặt Tô Bạch: “Bé cưng, cái thứ này không thể giết được đâu, một viên trứng trùng của tôi vẫn đang ở trong cơ thể ả, giết rồi thì tôi thiệt lắm, để tôi luyện hóa ả, luyện hóa ả đã!”
Vừa nói xong, Phan Văn Cát còn định duỗi tay sờ lên ngực Tô Bạch.
Đối với con rối vừa mới chấp hành mệnh lệnh của mình một cách hoàn mỹ, hơn nữa còn bảo vệ mình thoát khỏi bị ám sát này, trong lòng Phan Văn Cát thực sự rất yêu thích.