Chương 817
Tô Bạch Bị Cưỡng Hôn 1
Thế nhưng, bàn tay của gã duỗi ra định sờ vào ngực của Tô Bạch, lại dừng lại giữa không trung. Bởi vì gã kinh hãi phát hiện ra, gương mặt vẫn luôn hiền lành của Tô Bạch, vào lúc này, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười mỉm.
Đúng vậy, cười mỉm, vậy mà hắn lại đang cười mỉm!
Cả người Phan Văn Cát lập tức sợ đến mức run lên vài cái, con rối không có ý thức của riêng mình, và Phan Văn Cát cũng không muốn làm ra cái loại người máy mô phỏng ngôi nhà trong các bộ phim khoa học viễn tưởng cổ đại.
Cho nên, ngay khi con rối của mình nở nụ cười, Phan Văn Cát biết ngay là hỏng bét rồi!
Kim Anh Ái bởi vì đứng ở phía sau Tô Bạch, cho nên không nhìn thấy phản ứng của Phan Văn Cát, bởi vậy vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Phan Văn Cát, sờ sờ rồi vò vò.
Đầu của Phan Văn Cát vốn thấp hơn, thế này thoạt nhìn giống như một đại nhân đang trấn an tên đàn em của mình, mà xoa đầu gã.
Phan Văn Cát nuốt nước miếng theo bản năng, cảm giác được cơ thể của mình đang lạnh run.
Trước mắt, Kim Anh Ái cách mình rất xa, lại cách một người Trung Quốc này, mà tay của người Trung Quốc này thì lại đang ở trên đỉnh đầu mình, khả năng cận chiến của mình yếu có tiếng, bằng không hai con ả mọi rợ phương bắc đó cũng sẽ không dám ám sát mình, mình cũng sẽ không đến mức mỗi lần tiến vào thế giới chuyện xưa đều phải tìm người hợp tác và trợ thủ đầu tiên.
Mà sức cận chiến của người Trung Quốc này, chắc chắn khủng khiếp đến cực điểm!
Ngay khi đối phương nở nụ cười mỉm, thực ra Phan Văn Cát đã thử gọi vòng tuần hoàn con trùng trong cơ thể của hắn di chuyển, thế nhưng gã lại kinh ngạc phát hiện ra, đối với người Trung Quốc trước mặt này, đối với con rối đối diện này, hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng nào cả!
Trong phút chốc, Phan Văn Cát đột nhiên nghĩ đến một câu nói của Lý Mẫn Nhi vào ban ngày, những con trùng trong cơ thể của cô ta có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng bản thân mình rõ ràng đã nhìn thấy những con trùng đó có bò ra ngoài cơ mà!
Không thể nào thế được!
“Anh đã cứu tôi một mạng, tôi cũng đã cứu anh một mạng, hai bên không nợ nhau.”
Khi Tô Bạch nói chuyện, răng nanh trắng tinh lộ ra khỏi miệng, điều này đủ để chứng minh, hắn đã lợi dụng mối quan hệ trong hai ngày này với Phan Văn Cát, để luyện hóa toàn bộ sức sống của những con trùng đó thành sức sống của mình!
Cơ thể hắn đã sớm không còn mục rữa nữa rồi!
“Về phần cô ả!”
Tô Bạch duỗi tay chỉ vào Lý Mẫn Nhi: “Tôi cần ả.”
“Cái này…” Phan Văn Cát muốn hỏi một câu, không phải là hai bên không nợ nhau hay sao, tại sao còn đòi Lý Mẫn Nhi nữa? Phải biết rằng, trùng trong cơ thể cậu, tôi đã không thu lại được rồi, nhưng trùng trong cơ thể cô ta vẫn có thể thu lại được đó!
Nhưng Phan Văn Cát vẫn không dám hỏi, bởi vì người làm đao thớt, ta làm thịt cá, cho dù hai bên không nợ nhau, nhưng mấy chuyện hãm hại, giết chóc và cướp đoạt giữa các thính giả, còn không phải đều thuộc về tiêu chuẩn cuộc sống của thính giả hay sao?
Tô Bạch lại vỗ vỗ lên đầu của Phan Văn Cát, sau đó đi tới trước mặt của Lý Mẫn Nhi, cúi thấp đầu xuống, trong miệng lộ ra hai răng nanh trắng tinh, trực tiếp cắm phập vào trong cổ của cô ta.
Con trùng trong cơ thể của Lý Mẫn Nhi đang bị Tô Bạch điên cuồng cắn nuốt vào trong cơ thể!
Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào, vậy mà lại có thể trực tiếp nuốt chửng giun bờm ngựa mà chính mình đã nuôi dưỡng như chất dinh dưỡng?
Kim Anh Ái dường như đang do dự có nên ra tay hay không, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không động đậy, bởi vì Phan Văn Cát cũng không động, gã chỉ đứng ở nơi đó nhìn người Trung Quốc kia ăn mất con trùng của mình.
Cuối cùng, sức sống của Lý Mẫn Nhi hoàn toàn biến mất vào ngay lúc này, biến thành một cái xác khô rơi xuống mặt đất.
Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng mình, trên gương mặt, lộ ra một vẻ thỏa mãn, sau đó trực tiếp biến mất trong màn đêm ở trước mặt.
Phan Văn Cát như trút được gánh nặng, cả người lại trực tiếp ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt thẫn thờ.
Kim Anh Ái vốn định đi lên nói một câu: Thấy chưa, trước đó tôi đã nói con rối này rất không may mà.
Nhưng nghĩ lại, hình như lúc này mình vẫn không tiện tiếp tục kích động Phan Văn Cát vốn đã có hơi mất hồn mất vía thì hơn.
Một mình Tô Bạch đi trong khu rừng, cây cối hoa cỏ ở đây đã sớm chết héo hết cả, vào buổi tối, những cây đại thụ mục nát này lại càng tôn lên một loại không khí tiêu điều.
Tô Bạch dựa vào một thân cây, ngửa đầu nhìn lên trời, những tầng mây dày đặc không thấy được vì sao, trông giống như có cảnh tượng tay đen khổng lồ che phủ cả bầu trời trước mặt.
Trước đó, Tô Bạch không biết tại sao mình lại được Phát Thanh đối xử đặc biệt lôi ra ngoài trừng phạt, nhưng hiện giờ, hắn dường như đã hiểu rõ rồi. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng sờ lên một mảnh da nhỏ trên cánh tay phải của mình, nó dường như có xúc cảm khác hẳn với những nơi khác, nơi đó rõ ràng lại càng trắng mịn hơn một chút.
Một vài con trùng bò ra khỏi lớp da đó, nhưng Tô Bạch chỉ hơi mỉm cười, thuận tay vung một cái, những con trùng này lập tức biến mất, thứ này vốn chính là tàn ảnh được hắn nhân bản vô tính ra, những thứ từng bị miếng da này cắn nuốt, dường như đều có thể hóa ra hình ảnh của nó.
Tô Bạch cũng không biết tại sao mình lại nắm được năng lực của miếng da này, hắn cảm thấy hoàn toàn không hiểu được, nhưng nó lại tồn tại rất chân thực.
Lẽ nào, miếng da này vốn định lén lút theo mình rời khỏi nhà ga, kết quả lại bị Phát Thanh phát hiện, sau đó bị trừng phạt sao?
Nhưng tại sao nó không rời đi vào thời điểm mình ngủ và nghỉ ngơi ở nhà trước đó, mà lại khăng khăng một mực theo mình tiến vào thế giới chuyện xưa?
Chẳng hiểu nổi.
Nếu nó không tiến vào thế giới chuyện xưa, vậy trong thế giới hiện thực, Phát Thanh cũng rất khó tự do đối phó được với nó. Phóng xạ ba mươi năm này dường như không phải là Phát Thanh đang nhằm vào mình, mà là nhằm vào miếng da này, Phát Thanh trực tiếp lợi dụng phóng xạ để xóa sạch một chút năng lực và ý thức còn sót lại trên miếng da, còn Tô Bạch chỉ là chẳng hiểu tại sao lại nằm không dính đạn mà thôi.
Cứ như vậy, hắn ngẩng đầu lên, không hề nhúc nhích, nhìn trời đến ngây người.
Mà trong dư quang ở khóe mắt, hắn trông thấy một người mặc pháp bào màu vàng sáng, thân hình xuất hiện ở nơi cách mình hơn mười mét, hơn nữa, anh ta lại còn đang tiếp tục kéo gần khoảng cách với mình.
Đầu óc của âm dương sư Nhật Bản này bị động kinh sao?
Loại cường hóa như âm dương sư này có rất nhiều điểm tương đồng với cường hóa đạo sĩ của mập mạp, ví dụ như khả năng cận chiến rất yếu, nếu anh ta cố tình duy trì khoảng cách với Tô Bạch và sử dụng thuật pháp để đối phó với hắn, vậy Tô Bạch thật sự còn có hơi khó đối phó, nhưng anh ta lại ngu xuẩn như vậy, bước từng bước về phía mình.
Đầu của âm dương sư này bị úng nước sao?