Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 819 - Chương 819 Bà Cô!

Chương 819

Bà Cô!


Hai loại này cũng không được quyết định dựa vào tính dân tộc hay chủng tộc gì cả, mà nguyên nhân lớn nhất, có khả năng vẫn là vì sức cạnh tranh giữa thính giả ở hai giới này khác nhau.


Nói một cách tương đối, rõ ràng sự cạnh tranh giữa các thính giả trong giới Trung Quốc càng ác liệt hơn một chút, mà phía bên Nhật Hàn đó thì lại rõ ràng có hơi “nhẹ nhàng”, bằng không Phát Thanh cũng sẽ chẳng cưỡng ép dựa vào phần thưởng để tạo nên mối quan hệ đối lập giữa thính giả Nhật Bản và bán đảo Triều Tiên. Điều này chứng minh sự cạnh tranh trong mỗi quốc gia của chính bọn họ cũng không thể khiến Phát Thanh hài lòng.


“Đây là Tỏa Hồn đan mà ta đã phải tiêu hao rất nhiều tâm huyết, hối đoái không ít dược liệu trong tiệm, cũng tự mình thu gom thiên tài địa bảo từ trong thế giới chuyện xưa và bí cảnh để luyện chế ra, có thể mạnh mẽ nâng cao cảnh giới linh hồn của một người.”


Còn nửa câu nói mà vị âm dương sư này cũng không nói ra, đó chính là tác dụng phụ của Tỏa Hồn đan này đúng thật là một BUG. Nó quả thực có thể giúp một thính giả có thâm niên cải thiện đáng kể mức độ linh hồn với hiệu quả cực cao, nhưng tác dụng phụ thì lại là linh hồn mất ổn định nghiêm trọng, nói một cách thông tục, thì chính là rất có khả năng sẽ biến thành một thằng ngốc có ý thức mơ hồ.


Nhưng đối với vị âm dương sư lúc này mà nói, anh ta quả thực chỉ cần một thằng ngốc mà thôi, lợi dụng hiệu quả của Tỏa Hồn đan, một mặt có thể trực tiếp dùng phương thức lợi hại nhất để hoàn toàn hủy diệt sạch cấm chế của tên lùn Hàn Quốc còn sót lại trong cơ thể của vị thính giả Trung Quốc này, đồng thời còn có thể tạo điều kiện sắp xếp lại cấp chế mới của mình lên cơ thể của thính giả Trung Quốc này.


Tô Bạch không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trong viên thuốc mà đối phương lôi ra từ trong bình ngọc, rốt cuộc ẩn chứa sóng dao động sức mạnh lợi hại đến mức nào.


Ồ, lại định đút cho mình ăn nữa sao?


Chuyện duy nhất khiến Tô Bạch thấy tiếc trước đó, chính là Phan Văn Cát chỉ có ba viên trứng trùng.


Cho dù là viên trứng trùng lúc trước của Phan Văn Cát, hay là viên thuốc này, chắc chắn đều có thuật pháp tương ứng để thúc phát mới có thể tạo ra hiệu quả, cho nên Tô Bạch cứ đứng ở nơi đó, tiếp tục không nhúc nhích.


Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tên âm dương sư chết tiệt này sẽ không cưỡng hôn mình tiếp nữa, bằng không dựa theo tính cách của Tô Bạch, mặc kệ mi có gì lợi hại, cứ đánh nát mi trước rồi nói sau.


Âm dương sư khoa chân múa tay một cách rất hưng phấn, tay của anh ta sờ nắn trên cánh tay và ngực của Tô Bạch, khóe miệng của Tô Bạch không nhịn được mà co rút.


Tôi nhịn!


“Xem ra tên lùn Hàn Quốc đó cũng bỏ vốn lớn cho sự hồi phục của cơ thể cậu đấy, cũng khỏi cần trứng trùng đó của cậu ta nữa, Tỏa Hồn đan của ta tiện lợi hơn bao nhiêu.” Khóe miệng của âm dương sư lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, anh ta hít một hơi thật sâu, mang theo nụ cười mỉm tựa như lấy lòng, rồi lôi một búp bê từ trong lòng ra, sau đó, anh ta lập tức dán một lá bùa giấy lên trán Tô Bạch và rất nhiều vị trí khác từ trên xuống dưới cả người hắn, một lá bùa cuối cùng thì lại được dán lên con búp bê.


Con búp bê này, ngược lại, lại mềm mại hơn những con búp bê được nhân cách hóa của phương Tây mà Tô Bạch nhìn thấy ở trạm xe lửa đợt trước một chút, cũng khá theo khiếu thẩm mỹ của người phương Đông. Chỉ có điều, nó có thật sự rất phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc hay không thì có hơi khó nói. Búp bê là một nhân vật nữ tính, gương mặt ửng hồng, môi đỏ, có thể người Nhật Bản sẽ cảm thấy rất thích, nhưng người Trung Quốc quả thực có hơi không yêu thích nổi.


Âm dương sư cắn rách ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên gương mặt của con búp bê.


Trong nháy mắt, Tô Bạch cảm thấy trên người mình truyền tới một lực tinh thần, đang có ý đồ khống chế vị trí trung khu thần kinh của hắn, nếu lúc này Tô Bạch hôn mê, ngược lại có khả năng sẽ thành công đấy. Nhưng hiện tại hắn lại đang tỉnh táo, hơn nữa trạng thái cũng đã khôi phục lại gần nguyên vẹn, những lực tinh thần đang có ý đồ khống chế mình này thì lại rõ ràng có hơi trò trẻ con.


Tô Bạch rất bình tĩnh áp chế những lực tinh thần này xuống.


Âm dương sư thở hổn hển hai hơi, trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn mang theo một tia chờ mong, đưa Tỏa Hồn đan đến bên miệng của Tô Bạch, một bàn tay cầm viên đan dược, một tay còn lại cầm con búp bê, nói với giọng dịu dàng: “Ngoan, há miệng ra nào.”


Tuy rằng dùng tiếng Nhật để nói, nhưng ý tứ thì lại được truyền đạt đến Tô Bạch bằng lực tinh thần, thông qua mối liên hệ giữa con búp bê và Tô Bạch, cho nên Tô Bạch có thể nghe hiểu được.


Thế nhưng, điều khiến âm dương sư có hơi bất ngờ, đó là Tô Bạch không hề há miệng.


“Ngoan, há miệng, há miệng ra.” Âm dương sư không ngừng nói.


Tô Bạch vẫn không chịu há miệng, trên gương mặt ngược lại còn lộ ra vẻ cười nhạo.


“Bà cô này.”


Ngay sau đó, trong miệng hắn phun ra ba chữ này.


Cậu Tô đây cũng không biết nhiều tiếng Nhật, nhưng riêng từ tiếng Nhật này ở Trung Quốc, ngược lại cũng xem là khá lưu hành và thông dụng, hơn nữa, lúc này lôi ra dùng, cho dù không cần thành phần câu tiếng Nhật quá nhiều và phong phú, nhưng cũng đã đủ rồi.


Ngay khi Tô Bạch nói ra câu “bà cô” này, âm dương sư trong nháy mắt thu lại các loại cảm xúc hưng phấn, mong đợi, và vui vẻ trước đó, một tia khó hiểu kín đáo, nghiêm túc và sâu đậm xuất hiện trên gương mặt anh ta.


“Cậu dám ăn trứng trùng Phan Văn Cát cho cậu, tại sao không dám ăn đan dược mà tôi cho cậu?”


Lần này, âm dương sư nói chuyện không còn là tiếng Nhật nữa, mà là tiếng phổ thông Trung Quốc tiêu chuẩn, rõ ràng và không mang theo một chút khẩu âm nào.


Đồng thời, giọng nói của anh ta cũng không còn là nam tính trong âm nhu nữa, mà là hoàn toàn biến thành giọng nói của một người phụ nữ.


Tô Bạch nhún vai, duỗi tay lau vị trí vừa mới bị hôn ở trên gương mặt mình trước đó, bị một người phụ nữ hôn, hình như cũng không khó chấp nhận đến vậy, chà, ít nhất thì Tô Bạch cảm thấy như vậy.


“Cô che giấu rất tốt, cũng giả trang rất tốt. nhưng khi cô đi tới đây, độ cong và vị trí của đáy quần cùng gốc đùi của cô, chi tiết này đã bán đứng cô. Tôi biết một tên mập, anh ta là một tài xế giàu kinh nghiệm, anh ta từng nói chuyện với tôi, dựa vào độ cong của đáy quần và gốc đùi của phụ nữ, để chứng minh liệu người phụ nữ này có đời sống phong phú hay không. Đây là lý luận không chính xác một trăm phần trăm, cũng không hoàn toàn khoa học, nhưng khi cô vừa tới đây, khó tránh khỏi có hơi rõ ràng quá. Nếu cô là nữ, lại dưới tình huống cực kỳ hưng phấn vì tìm được một con rối mà thơm tôi, điều này vốn không phù hợp với lẽ thường.”


Tô Bạch hơi dừng một chút, rồi mỉm cười.


“Là muốn lừa tôi, giống như đã lợi dụng Phan Văn Cát, tiếp tục giả bộ bản thân mình vẫn là một con rối một cách ngớ ngẩn, rồi lại ăn đan dược mà cô cho tôi vào trong miệng hay sao?”


Chương 819

Bình Luận (0)
Comment