Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 848 - Chương 848 Cái Gì, Nổ Rồi!

Chương 848

Cái Gì, Nổ Rồi!


Stevin vốn thấp bé gầy nhom, bây giờ lại lập tức biến thành một người sói vai Âu Mỹthịt bắp.


“Ầm!”


Cánh tay sói của anh ta trực tiếp va chạm vào xúc tua của Mộc Nam, trong nháy mắt, đốm lửa văng khắp nơi, ngay sau đó, Stvein còn trở tay, nắm lấy xúc tua của Mộc Nam kéo về phía mình.


Ánh mắt của Mộc Nam hơi co rút, cơ thể bị kéo qua đó theo bản năng, nhưng xúc tua của gã lại trực tiếp hóa thành một loại máu loãng ác độc nhất, còn mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, vừa vặn văng lên người Stevin.


Cho dù là khả năng phòng thủ của cơ thể người sói, nhưng ở dưới tác dụng của chất lỏng mang tính ăn mòn có thể so với nước cường toan đột nhiên xảy đến này, cũng rõ ràng có hơi không chịu nổi, sau khi cả người phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thì bắt đầu lùi lại.


Mà lúc này, Tô Bạch cũng tới gần, bả vai húc mạnh vào Stevin đang lùi về sau.


Lúc này, cơ thể của Stevin vặn vẹo, cả người từ trên xuống dưới đều mọc ra lông màu nâu, thay đổi hình tượng người sói trước đó, nhưng vẫn cao lớn như vậy, thoạt nhìn giống một con gấu ngựa.


Cảnh tượng này, Tô Bạch nhớ, đây là cường hóa của Sarton, người đàn ông da trắng vạm vỡ đi cùng với Sophie lúc trước đó. Sarton cũng bị chính Tô Bạch giết chết, xem ra, người mà Stevin hấp thụ trước đó chính là hư ảnh của anh ta.


“Ầm!”


Hai người va chạm mạnh vào nhau, đôi bên đều bắn ngược ra sau, cũng gần được tính là ngang sức ngang tài, nhưng Stevin vẫn chật vật hơn so với Tô Bạch một chút.


“Khởi!” Hai tay của Mộc Nam giơ lên.


Máu loãng văng trên người Stevin trong phút chốc mang theo hoạt tính mạnh hơn, những xúc tua màu máu thoạt nhìn giống như con trùng béo bắt đầu bò tán loạn trên người anh ta.


Cơ thể của Stevin không ngừng run rẩy dưới loại đau đớn này, mà lúc này, Tô Bạch lại bước tới, Stevin miễn cưỡng tung một quyền qua, nhưng anh ta của lúc này, cho dù thoạt nhìn giống như một con gấu ngựa đáng sợ, nhưng đối mặt với ám chiêu liên tiếp của Mộc Nam, rõ ràng đã không bì kịp.


Sau khi bàn tay của anh ta Tô Bạch đón đỡ, một chân của hắn đá thẳng vào người anh ta. Cả người Stevin bay ngược ra sau, giống như một con diều đứt dây.


Lúc này, trong lòng Stevin bắt đầu chửi rủa George, sao bọn họ có thể rời đi như vậy, một mình mình còn có thể bảo vệ được Con Mắt Hắc Ám này hay sao?


Thực ra, cũng không thể trách George được, bởi vì trong vòng luân hồi lần trước, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Tô Bạch và Mộc Nam cấu xé nhau đến tận cùng, cho nên lần này lại trông thấy bọn họ đánh nhau ở nơi này, anh ta cũng có suy nghĩ cho cái trước là đúng, mà phủ nhận những cái khác.


Mộc Nam nhanh chóng vòng đến bên cạnh Stevin, một xúc tua duỗi tới, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của anh ta, Con Mắt Hắc Ám cũng rơi xuống đất theo chuyển động tự do.


Thế nhưng, cảnh tượng sương mù máu đột nhiên phủ tới, trực tiếp liếm mất con Mắt Hắc Ám.


Stevin ngã thật mạnh xuống mặt đất, một bàn tay của mình đã bị chặt đứt, xương cốt trong cơ thể cũng không biết đã gãy bao nhiêu, trên làn da cũng toàn là vết thương ăn mòn lỗ chỗ, cho dù hiện tại anh ta vẫn trông có vẻ còn dư sức có thể đứng lên, nhưng thực ra bản thân anh ta cũng biết rõ, bản thân mình không có cách nào cướp được Con Mắt Hắc Ám từ trong tay của hai người Trung Quốc đó.


Hai người Trung Quốc này… thật sự quá gian xảo.


Quanh người Mộc Nam phát ra ánh sáng màu đỏ, bắt đầu quấn lấy sương mù máu của Tô Bạch.


Đến cuối cùng, Con Mắt Hắc Ám bị hai người Tô Bạch và Mộc Nam dùng hai ngón tay kẹp chặt, không ai chịu buông ra.


Trước đó, mâu thuẫn của hai người xuất hiện là vì Tô Bạch không cho phép Mộc Nam hấp thụ Gia Thố, dẫn đến việc trong vòng luân hồi lần này gã lại không thu hoạch được gì. Mộc Nam thật sự tức giận, sự đối lập giữa đôi bên cũng không phải giả bộ, nhưng sau đó, khi hai người George rời đi, hai người trong nháy mắt đã dừng tay, qua đó cướp đồ một cách ăn ý.


Bọn họ không biết Con Mắt Hắc Ám là cái gì, nhưng bọn họ biết rõ, trên người người đó, chắc chắn có thứ có thể giữ lại ký ức, không bị phóng xạ làm mờ!


Ai có thứ này, thì người đó có thể chiếm thế chủ động tuyệt đối trong vòng luân hồi tiếp theo, bởi vì bên cạnh người nào đều có thể mượn sức của người đó, đến lúc đó, mình có thể mang theo ưu thế biết trước, sớm tiến vào đây hấp thụ cường hóa của các thính giả đã chết.


“Ầm!”


Lúc này, quả cầu đen ở vị trí trung tâm đã nổ tung, phóng xạ đáng sợ bắt đầu tản ra ngoài.


Trong khu vực hình tròn này, phóng xạ rõ ràng đã bị giảm xuống, bởi vì hòa thượng, mập mạp, George, McCarrie và nhiều người khác đều ở bên ngoài, nên gần như trong nháy mắt đó cơ thể đều bị phân giải, hóa thành những hạt siêu nhỏ bay đi theo gió.


Mà Tô Bạch và Mộc Nam ở bên trong, cò cả Stevin nằm ở nơi đó vẫn chưa đứng dậy, cơ thể lại bắt đầu chậm rãi biến trắng, rồi lại biến đen, sau đó làn da cũng từ từ phồng lên.


Rõ ràng, thời gian cho mọi người không còn nhiều.


“Đưa nó cho tôi, vòng luân hồi sau, tôi sẽ tìm cậu.” Mộc Nam nói với Tô Bạch.


“Tốt lắm, nhưng đổi ngược lại, được không?”


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười. Đến bây giờ mà tên Mộc Nam này vẫn còn chơi tâm kế, hiện giờ quả cầu đen đó đã nổ tung rồi, cho dù lúc này mình ra ngoài cũng đã không kịp nữa. Đến lúc đó, nếu mình không có Con Mắt Hắc Ám này, mình sẽ trở thành giống hệt như với lần này ở vòng luân hồi tiếp theo.


Mà Mộc Nam này, một người đã chết ở vòng luân hồi lần trước, lại có thể tự mình mò được vào đây ở vòng luân hồi lần này. Một người như vậy, tuyệt đối có sức uy hiếp hơn ba người Mỹ trước đó!


Thậm chí, Tô Bạch có thể tưởng tượng ra được, nếu có Con Mắt Hắc Ám, thằng nhãi này hoàn toàn có thủ đoạn và tâm cơ, lót toàn bộ mọi người ở nơi này dưới chân của một mình gã!


“Không có thời gian.” Mộc Nam thúc giục.


“Đúng, không có thời gian.” Tô Bạch nói.


“Nó đã nổ rồi.” Da thịt của Mộc Nam bắt đầu cuộn lại và thối rữa, gã chỉ vào quả cầu đen ở vị trí trung tâm.


“Cái gì, nổ rồi?” Tô Bạch giả bộ ngạc nhiên, sau đó, hai ngón tay hắn dùng sức.


“Rắc…”


Con Mắt Hắc Ám vỡ nát.


“…” Mộc Nam.


Chương 848

Bình Luận (0)
Comment