Chương 849
Cảnh Còn Người Mất! 1
“Ầm!”
Con Mắt Hắc Ám đã vỡ vụn, trực tiếp hóa thành một đống tro bụi màu bạc, bay tán loạn.
Loại pháp khí này, mạnh ở chỗ công dụng đặc biệt của nó, nhưng bản thân nó, thực ra cũng không thể tính là cứng chắc cho lắm, dù sao thì nó cũng không phải là pháp khí dùng để chiến đấu như địa ngục hỏa shotgun.
Mà lúc này, Mộc Nam nhìn chằm chằm vào mảnh tro bụi trước mặt mình, biểu cảm có hơi ngơ ngác trong giây lát, ngược lại, cũng không phải gã đang giả bộ và cố tình, mà vì lúc này, có giả bộ thế nào cũng đã không còn ý nghĩa nữa.
Trước đó, trong đầu gã thực ra đã từng xuất hiện rất nhiều loại khả năng, thậm chí còn từng có một lần nghĩ đến việc định nói tin tức ở mức độ sâu hơn, mà mình đã phát hiện ra cho Tô Bạch, để đạt được điều kiện đổi lấy Con Mắt Hắc Ám.
Bởi vì thế giới chuyện xưa này, theo quan điểm của Mộc Nam, có khả năng chỉ đơn giản là một cung cấp một nơi cho các thính giả cắn nuốt sự mạnh mẽ. thế giới chuyện xưa này, quả cầu đen vừa mới nổ tung, và hạt nhân mà Phát Thanh muốn thể hiện, thực ra không đơn giản như vậy.
Thế nhưng, gã hoàn toàn không ngờ được, vậy mà Tô Bạch lại bóp nát Con Mắt Hắc Ám này như thể không coi đây là chuyện to tát gì như vậy!
Sao cậu ta có thể như vậy?
Sao cậu ta có thể như vậy được?
Phóng xạ đáng sợ đã hoàn toàn bao phủ hai người, Mộc Nam đã không còn cách nào nghĩ thêm quá nhiều được nữa, cũng không có cách nào đi suy nghĩ xâu xa quá nhiều, tầm nhìn của gã đã bắt đầu mơ hồ hẳn đi, phản ứng từ chối của cơ thể cũng đang không ngừng tăng mạnh, cả người giống như uống rượu say, muốn duy trì sự tỉnh táo cũng đã biến thành một loại tham vọng quá xa vời.
Tô Bạch cũng giống như vậy, hai người đàn ông đều bắt đầu bước chân loạng choạng, đây là một loại xu thế không có cách nào thay đổi, cũng là một loại xu thế không có cách nào phản kháng. Ở trước mặt phóng xạ hạt nhân gần như đáng sợ đến cực điểm này, con người, dường như nhỏ bé như vậy đấy.
Trước kia, Tô Bạch cảm thấy nhà máy điện hạt nhân cách mình rất xa, cho dù khi vẫn chưa trở thành thính giả, hắn cũng cho rằng bản thân lại càng tin rằng, miễn là khoa học, và nhà máy điện hạt nhân, không xây dựng trong thành phố của mình, thì cũng không đáng sợ bao nhiêu. Trước đây hắn từng tới Nhật Bản du lịch, có tham quan nhà tưởng niệm liên quan đến vụ nổ bom nguyên tử. Nhưng khi ấy, tuy rằng trong lòng Tô Bạch rất chấn động về hình ảnh hỗn loạn đáng sợ sau khi sử dụng bom nguyên tử đó, nhưng muốn bản thân lĩnh hội được quá nhiều, thì thật sự không thể bàn đến được. Lại thêm khuynh hướng cảm tình của người Trung Quốc, đối với chuyện người Mỹ và người Nhật Bản ném bom nguyên tử này, thứ mang lại, vẫn là một loại khoái cảm phục thù nhiều hơn.
Cho dù là trong vòng luân hồi trước, bản thân mình đã từng chịu đựng loại tra tấn này một lần, nhưng dù sao ký ức trên cơ bản cũng đã biến mất, cho nên lần này, dường như cũng đã không còn quá nhiều sự khác biệt với với lần đối mặt đầu tiên.
Loại tuyệt vọng, và sự suy bại từ linh hồn đến cơ thể này, giống như đạp mạnh người vào một vực sâu không đáy.
Bạn không biết bên dưới cách mặt đất bao nhiêu, cũng không biết cách vách tường xung quanh bao nhiêu, thứ còn lại cho bạn, cũng chỉ là một bóng đen tuyệt vọng.
Hít thở, đã không có cách nào hít thở được nữa.
Lúc này, cả người mình từ trên xuống dưới, mỗi một lỗ chân lông dường như đều bị bịt kín lại. Từ linh hồn đến cơ thể, hoàn toàn nằm trong một loại cảm giác ngạt thở, mà ở hành lang đó, cách quả cầu đen này càng xa, dường như có thể có được một chút “không khí trong lành”.
Đây là một hình phạt tàn khốc, còn đáng sợ hơn cả cái chết, nó có thể phá hủy lý trí của anh, có thể phá hủy toàn bộ những điều mà anh tự cho là đúng.
Dứt khoát, dũng cảm và không sợ chết, dường như đã biến thành một câu chuyện cười nhạt nhẽo trước mặt nó.
Cơ thể cường hóa người sói và người gấu của Stevin rối tung lại với nhau, lúc này, hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc anh ta là người sói hay là người gấu nữa, đây là biểu hiện do phóng xạ cưỡng chế bóp méo huyết thống trong cơ thể.
“Ọe…”
Stevin há miệng, một vũng máu đục ngầu được phun ra khỏi miệng anh ta. Cả người lảo đảo như mang theo một loại bệnh tâm thần đi về phía hành lang đó.
Ra ngoài, rời khỏi nơi này, “không khí trong lành”, hít thở…
Mộc Nam cũng tương tự thế, một tay gã ôm cổ mình, gương mặt tuấn tú vặn vẹo đến độ đáng ghét. Lúc này, đã không còn thấy được một chút vẻ ngọc thụ lâm phong và toàn bộ sự điềm tĩnh trong lúc tính kế ngày trước của gã đâu nữa, gã hoảng hốt, đẩy Stevin ra, rồi xông ra bên ngoài.
Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ, loại đau đớn khủng khiếp này, dường như thấp thoáng sinh ra một chút sự trùng điệp với ký ức mơ hồ của mình về lần trước, cảm giác đau đớn rất rõ ràng, cũng rất khắc cốt. Tô Bạch cũng đi ra bên ngoài như vậy.
Chỉ có điều, ngay khi hắn vịn vào vách tường hành lang đi ra bên ngoài, vậy mà trong phút chốc, đầu óc lại sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt. Như vậy xem ra, sở dĩ lần đầu tiên mình sẽ xuất hiện trong cỗ quan tài ở cửa tiệm đồ dùng biểu diễn, cũng là vì nguyên nhân này sao?
Bởi vì khi quả cầu đen nổ tung, mình đứng ở trong khu vực hình tròn dưới lòng đất này, cho nên không trực tiếp bị giết chết, nhưng sau đó đối mặt với sự tra tấn đau đớn, mình dường như theo bản năng thúc giục phải về nơi cách vị trí của quả cầu đen này, cho dù cách xa quả cầu đen này nhiều hơn một ly, cũng là tốt rồi.