Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 850 - Chương 850 Cảnh Còn Người Mất! 2

Chương 850

Cảnh Còn Người Mất! 2


Đợi đến khi đi ra khỏi công trình kiến trúc hình trụ này với thần trí gần như mơ hồ, Tô Bạch trông thấy hai mươi mấy bộ đồ phòng cháy ở bên ngoài đó bay lên, bộ đồ phòng cháy trên cơ thể hắn cũng tự động cởi ra, hòa vào trong số đó, nhưng có ba bộ đồ phòng cháy trong đó đã tự động đốt cháy thành tro tàn.


Điều này có nghĩa ba thính giả đã chết, sẽ không còn xuất hiện ở vòng luân hồi tiếp theo.


Trước mặt, Stevin và Mộc Nam đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu. Tô Bạch lắc đầu, đi về phía trước tựa như một cái xác sống, đợi đến khi ra đến vị trí cửa của nhà máy điện hạt nhân, dưới chân hắn lảo đảo một cái, trực tiếp ngã vật xuống đất.


Trên nền xi măng bên cạnh hắn có một dấu chân, trước đó, nơi này chắc hẳn đã viết một từ đơn tiếng Anh “Out”, nhưng đã bị mình xóa đi. Mà lúc này, hắn nhìn thấy vị trí đã lõm xuống đó, lại khôi phục lại vẻ ban đầu. Dấu chân biến mất, ngay cả từ đơn tiếng Anh cũng không còn thấy nữa, dường như tất cả đều đã bị sắp xếp lại một lần.


Vòng luân hồi mới thực sự đã được tính là mở ra vào lúc này, dấu vết để lại vào hiện tại sẽ không còn biến mất nữa.


Tô Bạch muốn duỗi tay ra viết chút gì đó theo bản năng, nhưng cảm giác đau đớn lại khiến hắn phát ra một tiếng rống giận đầy vô lực, hai cánh tay gập lại, bò lên, chạy trốn cũng như rời khỏi nơi này.


Không phải hắn không muốn cắn răng để lại gì đó, mà là hắn cảm thấy lúc này mình hoàn toàn không thể lại được tin tức gì quá đầy đủ. Thay vì như vậy, còn chẳng bằng không để lại. Trên thực tế, bây giờ, ý thức của hắn đã hoàn toàn không còn là của mình nữa, toàn bộ suy nghĩ cũng đã bắt đầu rơi vào một loại hỗn loạn. Trong đầu hắn, nghĩ đến một loại bản năng nhiều hơn, một loại bản năng viết xuống một chữ “out”, hoặc là “đi”, để mình sau đó đừng lại gần nơi này nữa. Cho dù có chết ở bên ngoài một cách sảng khoái, cũng tốt hơn là tiến vào trong tiếp tục chịu đựng loại tra tấn này.


Nhưng bản năng này là thứ mà Tô Bạch cần phải khắc chế, không thể lưu lại thông tin hữu dụng cho mình sau này cũng thôi đi, lại còn vì sợ hãi chịu đựng đau đớn mà mang đến thông tin trái ngược sao?


Đây không phải là mục đích của hắn, cũng không phải là điều hắn muốn làm.


Cho dù hiện tại hắn thật sự rất đau đớn, rất khổ sở, giống như một đứa trẻ sau khi suýt chút nữa thì chết đuối, sau này nó sẽ không ngừng nói với bạn bè mình đừng đi bơi, cảm giác chết đuối thật sự rất khủng khiếp.


Điều mà Tô Bạch đang làm hiện tại, chính là tiến hành đấu tranh với cảm giác sợ hãi của bản năng hắn, hắn cắn răng, ý thức của hắn đã hoàn toàn chìm xuống. Cả người phát điên tựa như dã thú, tay chân cùng đồng thời bỏ chạy về phía xa, để lại trên mặt đất những bãi nước mủ vàng xanh xen nhau, chỉ là những bãi nước mủ này đã được định trước sẽ lập tức biến mất.


Cũng không biết đã chạy bao lâu, hai tròng mắt của Tô Bạch đã hoàn toàn biến thành màu trắng, cuối cùng cũng chạy không nổi nữa, hắn trông thấy phía trước là mặt biển, bên cạnh thì lại là một con đường.


“Khụ khụ… ọe…”


Trong cổ họng Tô Bạch không ngừng nôn ra nước chua, cả người từ trên xuống dưới đều đang chảy mủ và máu, trông rất thê thảm, hắn lảo đảo, vẫn đang bước đi theo ý thức.


Cách xa nơi đó một chút, xa một chút, xa thêm một chút…


Cuối cùng, trong lúc vội vàng nhìn thoáng qua, Tô Bạch trông thấy một cỗ quan tài Vampire đặt ở chính giữa bên trong cửa tiệm đạo cụ. Một loại cảm giác thân quen không biết tên kích thích hắn, thu hút hắn đi về phía bên đó.


“Loảng xoảng…”


Một hàng thiết bị Cos bằng thủy tinh bị hắn đẩy xuống đất, vỡ nát bét, phát ra tiếng giao thoa trong trẻo.


Dường như trong những tiếng vang giòn tan này, ý thức của Tô Bạch đột nhiên hơi dừng lại một chút, trong con ngươi trắng toát, xuất hiện một chút vẻ thanh tỉnh ngắn ngủi, nhưng lại rất nhanh, sự tỉnh táo trong khoảnh khắc này cũng biến mất chẳng còn thấy đâu.


Hắn mệt rồi, cũng đau đến không thể kiềm chế được nữa.


“Kẽo kẹt…” Quan tài Vampire bị Tô Bạch đẩy ra, sau đó hắn kéo cơ thể chảy đầy nước mủ nằm vào trong.


“Kẽo kẹt…”


Quan tài Vampire mất đi sự chống đỡ, tự động khép kín lại. Tất cả đều rơi vào trong tĩnh lặng, thật hy vọng, đây chính là kết thúc, đây chính là kết thúc….


Trong vô thức, dường như tự có một hằng số, nhưng cái gọi là hằng số này, ít nhất ở trong thế giới chuyện xưa này, trông có vẻ hơi quá mức tận tâm. Nơi này, thực ra không phải là thế giới chân thực.


Cũng vì vậy, mà tất cả những chuyện đã từng xảy ra, và những gì sẽ xảy ra, đều sẽ bị cưỡng chế bóp méo lại cho y hệt như ban đầu, một nhánh cây ngọn cỏ, và mỗi một dấu tích, đều mang theo một loại cố chấp, hiển nhiên cũng sẽ nhiều thêm một phần cố ý.


Ít nhất, thế giới chuyện xưa này vẫn có sự khác biệt rất lớn với thế giới chuyện xưa có ông chủ người da đen của cửa hàng tiện lợi, mà Tô Bạch đã từng trải qua trước đây. Bởi vì nó cũng không cách thức hóa tất cả, mà vẫn giữ lại sự đan xen giữa lần luân hồi trước và lần luân hồi này, mà cái gọi là luân hồi của nó, dường như đã bỏ qua một vấn đề rất nghiêm trọng.


Đó chính là, cảnh còn người mất.


“Ôi…”


Sự vật đang sợ vẫn giữ lại bản sắc đáng sợ của mình như cũ. Mà con người thì sẽ tiến bộ lên. Ví dụ như đối với bệnh tật, ví dụ như đối với phóng xạ. Tô Bạch đã trải qua một lần nhiễm phóng xạ đáng sợ, nên cơ thể thực ra đã sớm không còn bộ dáng ban đầu nữa.


Bấy giờ, hắn nằm trong cỗ quan tài một cách lặng im, lúc này đây đột nhiên mở to hai mắt, hai nắm tay siết chặt lại, trong đôi mắt trắng dã, cho dù không nhìn rõ được đồng tử, nhưng vẫn lộ ra một loại dữ tợn của bệnh tâm thần như cũ!


Cơ thể hắn đang hơi run rẩy, cả người từ trên xuống dưới, mỗi một bắp thịt, thậm chí là mỗi một tế bào, lúc này đều truyền tới cảm giác đau đớn đáng sợ, với cách này để ép buộc ý thức của chủ thể quay trở lại giấc ngủ say một lần nữa, bởi vì phản kháng của ý thức chỉ mang đến sự đau đớn và giày vò vô biên vô tận.


Một giọt máu, thấm ra từ trong con mắt trắng dã của Tô Bạch, chảy xuống khỏi khóe mắt, rồi rơi dọc bên sườn má hắn. Mà thứ này, dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn.


Ngay sau đó, cả người hắn hoàn toàn ngất lịm đi, rơi vào trong giấc ngủ sâu.


Chương 850

Bình Luận (0)
Comment