Chương 851
Trời Cũng Giúp Ta, Trời Cũng Giúp Ta! 1
Một tia sáng sáng hiện lên, lộ rõ bóng dáng của ba người mập mạp, hòa thượng và Gia Thố.
“Haiz, tôi cảm thấy khó chịu quá, tôi sắp chết mất, tôi sắp chết mất…” Mập mạp vừa xuất hiện đã ôm ngực mình, hô to cứu mạng một cách rất khoa trương.
Gia Thố chỉ cười, còn hòa thượng thì lại lắc đầu với vẻ có hơi cạn lời.
“A di đà phật, mập mạp, cho dù là người bình thường tiến đến bên ngoài khu vực nhiễm phóng xạ cũng sẽ không chết ngay được đâu, mà sẽ chỉ để lại mầm mống bệnh, không bao lâu sau sẽ xuất hiện căn bệnh rất khó có thể chữa trị, cùng không thể thuyên giảm. Anh vẫn là một thính giả có thâm niên đấy, tuy rằng cơ thể của đạo gia không có ưu thế về phương diện đọ sức, nhưng khí lực của đạo gia anh cũng không phải là tờ giấy, không đến mức không chịu nổi như vậy.
Hơn nữa, thời gian của thế giới chuyện xưa chắc hẳn sẽ không dài cho lắm, những phóng xạ này tạo ra một chút tổn hại đến cơ thể của chúng ta, nhưng vẫn không đến mức ảnh hưởng quá nhiều. Dù sao khi chúng ta sắp rời khỏi thế giới chuyện xưa này, Phát Thanh cũng sẽ khôi phục lại cơ thể thôi. Đương nhiên, nếu không thể rời đi được, vậy thì càng không cần phải để ý đến sự tổn hại mà phóng xạ gây cho cơ thể.”
Nếu không thể rời đi được, hiển nhiên không cần để ý đến, bởi vì điều đó có nghĩa anh đã thất bại nhiệm vụ, đã chết trong thế giới chuyện xưa rồi.
Lúc này, vị trí của ba người tương tự như dốc của một con đường quốc lộ trong núi, phía trước là một thị trấn, có lẽ có thể nói giống như một thị trấn khá phát triển ở đất nước Trung Quốc, đồng loạt mang phong cách kiến trúc kiểu Hàn, mà trong rừng cây xa hơn, còn có vài công trình kiến trúc mang tính chất tiêu biểu, đó chính là nhà máy điện hạt nhân.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì đó cũng chính là mục tiêu trong thế giới chuyện xưa lần này.
“Phát Thanh vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ chính.” Gia Thố nói với hòa thượng.
Hòa thượng gật đầu: “Thông thường, thì đây là muốn bản thân chúng ta kích hoạt nhiệm vụ chính thông qua việc thăm dò thế giới chuyện xưa, nhưng bần tăng cũng không ngờ, vậy mà lần này mình có thể cùng ở trong thế giới chuyện xưa với các anh. Mập mạp, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không biết nữa, hai tháng nhỉ, hình như là lâu như vậy đấy, hai người các anh đều làm người đẹp ngủ trong rừng suốt hai tháng.” Mập mạp vò đầu, ở nơi này, anh ta ngay cả hít thở cũng không dám hít thở mạnh, người đạo gia rất chú trọng việc hít thở dưỡng sinh, rất mẫn cảm đối với môi trường quanh mình. Lúc này, mập mạp hiển nhiên đối với loại môi trường bị ô nhiễm hạt nhân này, muốn ghét bỏ bao nhiêu thì ghét bỏ bấy nhiêu.
“Tô Bạch thì sao?” Hòa thượng hỏi: “Cậu ta vẫn khỏe chứ?”
Ký ức của hòa thượng chỉ dừng lại ở thời điểm ba người bọn họ bị tám nghìn oan hồn vây ở ranh giới sinh tử, sau đó anh ta rơi vào trong hôn mê sâu. Chỉ là hiện tại nếu mình đã có thể tiến vào thế giới chuyện xưa, vậy mình trong thế giới hiện thực, chắc chắn đã được bảo vệ an toàn, Gia Thố cũng như vậy.
“Đại Bạch khỏe lắm, có thể ăn có thể ngủ, ban ngày chơi với con trai cậu ta, còn buổi tối thì ngửi mùi thơm cơ thể của hòa thượng anh rồi ngủ, cuộc sống gia đình trôi qua rất mãn nguyện.” Mập mạp trêu chọc.
Nghe đến “ngửi mùi hương cơ thể của mình để ngủ”, cho dù là người bình tĩnh như hòa thượng, cũng khó tránh khỏi khóe miệng hơi co rút.
“Phía sau đó hình như có trạm kiểm soát.” Gia Thố chỉ ra phía sau: “Tôi nhìn thấy những binh lính tuần tra đó, hình như đều mặc đồ phòng phóng xạ.”
Tuy rằng những phóng xạ này đối với thính giả mà nói, cũng không có ảnh hưởng lớn cho lắm, nhưng dựa theo phong cách có thể thận trọng thì cứ thận trọng, ba người hòa thượng, Gia Thố và mập mạp vẫn đi tới trạm kiểm soát bên đó, cưỡng chế cướp được ba bộ phòng phóng xạ rồi mặc lên người mình.
Trong thế giới chuyện xưa, cho dù giữ lại thêm một chút cho mình, cũng có khả năng sẽ trở thành mấu chốt quyết định mình sống hay chết vào thời điểm đặc thù.
Về phần nói sau khi cướp được bộ đồ phòng phóng xạ thì rời khỏi nơi này, rời khỏi khu vực phóng xạ này, ba người ngược lại cũng không ngốc như vậy, có một vài quy tắc, cho dù Phát Thanh không nói chi tiết, nhưng các thính giả vẫn rất thông minh. Nếu Phát Thanh đã định nghĩa chủ đề chính của thế giới chuyện xưa lần này là “hạt nhân”, vậy nếu anh dám cho rằng chạy ra ngoài là thông minh, rời khỏi môi trường này, và đi tới nơi khác ở Hàn Quốc, thậm chí là chạy đến địa bàn của Kim Jong-un, trước không nói rốt cuộc thế giới chuyện xưa này có lớn đến như vậy hay không, như nếu có lớn đến vậy, mà anh dám chơi như vậy, Phát Thanh chắc chắn sẽ không keo kiệt nói cho anh biết tại sao hoa lại mang màu đỏ như vậy.
Ví dụ như chủ đề chính của một thế giới chuyện xưa là cương thi, khung cảnh mà anh ở ban đầu là một nghĩa trang, như vậy trước khi manh mối chính của cốt truyện mở ra, anh nhất định phải ở trong nghĩa trang, cho dù bên ngoài nghĩa trang không có lồng sắt nhốt anh lại, cho dù anh biết quan tài trong nghĩa trang vào buổi tối sẽ không ngoan ngoãn. Nhưng anh vẫn phải giả bộ không biết gì hết mà tiếp tục ở lại nơi đó đợi nguy hiểm xuất hiện, cùng lắm thì chuẩn bị cho anh thêm chút tiền vàng để đốt mà thôi.
“Đi thôi, vào trong xem sao, nếu nơi này đã là khu vực rò rỉ hạt nhân, vậy chắc chắn thị trấn này hẳn không có người ở.”
Hòa thượng nói một tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, Gia Thố và mập mạp hiển nhiên cũng đi theo phía sau anh ta.
Qua một ngã tư trước mặt sẽ tiến vào thị trấn. Lúc này, đôi mày của hòa thượng đột nhiên nhíu lại, Gia Thố và mập mạp rõ ràng phát hiện thấy điều khác thường.
“Dao động năng lượng ở con đường bên đó rất mãnh liệt, chắc hẳn đã đánh nhau rồi.” Hòa thượng nói.
“Xem ra, thính giả tiến vào thế giới chuyện xưa này cũng rất nhiều, còn sớm như vậy đã có thể đụng phải nhau, lại còn có thể loạn chiến nữa chứ.” Gia Thố cười: “thế giới chuyện xưa đầu tiên sau khi nằm tận mấy tháng, chính một bó rau cải bự.”