Chương 852
Trời Cũng Giúp Ta, Trời Cũng Giúp Ta! 2
“Chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ, tiếp tục đi vào trong đi, trước khi biết rõ một vài manh mối trong thế giới chuyện xưa này, chúng ta cứ giữ khiêm tốn trước, hơn nữa, bần tăng cứ cảm thấy, nếu ba người chúng ta đã ở nơi này, vậy xác suất Đại Bạch cũng tiến vào thế giới chuyện xưa này hẳn rất lớn.”
“Nhưng tại sao Đại Bạch không xuất hiện cùng chúng ta? “Mập mạp nghi ngờ hỏi.
“Có khả năng là ở nơi khác đi.”
Ba người vừa nhỏ giọng trao đổi vừa tiến vào thị trấn như vậy.
Nói là thị trấn, thực ra quy mô cũng không lớn, đường quốc lộ trong núi xuyên thẳng qua thị trấn này, một bên là biển, phía sau chính là đường quốc lộ, bên còn lại là một mặt tiền cửa hàng, càng vào bên trong lại là những ngôi nhà phong cách Hàn, thoạt nhìn ngược lại cũng ngay ngắn có trật tự.
Ba người hòa thượng cứ dàn hàng tiến vào con đường trống trải như vậy. Nơi này, tạm thời không thể thấy được bất cứ ai, hơn nữa từ một vài chi tiết ở mặt tiền cửa hàng và đường xá, thì có thể nhìn ra được, thời gian nhiễm phóng xạ hạt nhân chắc hẳn rất lâu rồi.
Khi ba người băng qua một cửa tiệm đạo cụ, hòa thượng đột nhiên nhíu mày, ánh mắt như có như không liếc vào trong cửa hàng đạo cụ đó. Đây là một tiệm đạo cụ xung quanh chủ yếu là nhân vật truyện tranh, bên trong còn đặt rất nhiều đồ mô phỏng và búp bê, trên cơ bản, các yếu tố truyện tranh khá phổ biến hiện nay, đều có thể tìm được thứ tương ứng ở nơi này, chỉ là trông nó có vẻ mang một loại bộ dáng nhiều năm chưa được tu sửa.
Chủ nhân của cửa tiệm này, cho dù còn sống, cũng không có khả năng lại qua đây để ý đến nó.
Không biết tại sao, hòa thượng đột nhiên cảm thấy tinh thần có hơi không yên, đây có lẽ là cảm ứng của một thầy tu, nhưng anh ta cũng không thật sự dừng lại, tiến vào nhìn xem, mà là tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có điều, anh ta không phát hiện ra, không chỉ có một mình anh ta, mà Gia Thố và mập mạp khi đi qua nơi này, trong lòng cũng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không thích hợp. Nhưng Gia Thố và mập mạp cũng như thế, cho rằng đó là do môi trường và bầu không khí ở thế giới chuyện xưa này, ngược lại cũng không thật sự nghĩ đến khả năng trong cửa hàng đạo cụ có dấu vết gì đó.
Nếu hòa thượng biết trong nháy mắt vừa rồi đó, trong lòng cả ba người đều có cảm ứng, vậy phỏng chừng cũng sẽ không tiếp tục tiến lên nữa.
Nhưng lần này, ba người cứ đi qua như vậy.
Đợi đến khi đi đến cuối con đường, sắp rời khỏi thị trấn, ba người mới dừng lại.
“Làm sao đây, đi tiến về phía trước sao? Cứ đi thẳng đến nhà máy điện hạt nhân kích hoạt nhiệm vụ chắc?” Mập mạp hỏi, thường thì khi ở cùng với hòa thượng, anh ta vẫn khá thích nghe ý kiến của hòa thượng, bởi vì hòa thượng am hiểu bố cục và lên kế hoạch về phương diện lớn. Mập mạp biết mình chỉ am hiểu ứng phó và phản ứng ở phương diện nhỏ, đôi bên xem như cũng có sở trường riêng.
Hòa thượng hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn về phía thị trấn đó một lần nữa, rồi thu ánh mắt, nhìn về phía trước mình, tiếp tục dọc theo con đường quốc lộ này tiến vào khu rừng trước mặt, chính là nhà máy điện hạt nhân.
“Vẫn nên thận trọng một chút, đừng vội vàng như vậy.” Gia Thố nhìn xung quanh: “Lần này người tiến vào rất nhiều, hay là để người khác dò đường giúp chúng ta trước rồi nói sau.”
“Duyệt, vậy chúng ta cứ thong thả trước, chậm rãi đi.” Mập mạp hiển nhiên cũng đồng ý.
Trong cỗ quan tài Vampire ở cửa hàng đạo cụ.
Dựa theo tình tiết ở vòng luân hồi lần trước, Tô Bạch chắc hẳn sẽ vừa vặn tỉnh lại từ trong quan tài vào thời điểm đám người hòa thượng “tiến” vào thế giới chuyện xưa, hơn nữa còn vừa mới bước vào thị trấn này, sau đó hắn lảo đảo lao ra khỏi cửa hàng đạo cụ, đâm đầu vào trong nước biển, bị đám người mập mạp phát hiện ra.
Nhưng dường như bởi vì Tô Bạch cưỡng chế chủ động cô đặc ký ức lần trước vào trong một giọt máu của mình, cho nên dẫn đến việc lần này nằm ở nơi đó, càng thêm suy yếu hơn lần trước, thẳng cho đến khi đám người hòa thượng băng qua thị trấn này, Tô Bạch vẫn chưa tự nhiên tỉnh lại được.
Tình tiết cũng ngay lúc này, xuất hiện sự sai lệch, mà loại sai lệch này, thực ra cũng là một điều tất yếu. Tuy rằng thế giới chuyện xưa hay là quả cầu đen vẫn luôn hy vọng chỉnh sửa tất cả với hình thức ban đầu một lần nữa tới, nhưng muốn hoàn toàn bước theo kịch bản, là chuyện không có khả năng.
Chỉ có điều, ngay lúc này, trên con đường bên ngoài cửa tiệm đạo cụ, có hai người một nam một nữ bước tới, người nam có vóc dáng rất thấp, thuộc kiểu có thấp hơn một chút cũng không khác gì, có thể gọi là một người lùn. Người nữ có dáng người cao gầy, gương mặt cũng rất tinh xảo, nhưng sự tinh xảo này dường như là do bàn tay con người chạm khắc ra, có chút giống với gương mặt hình thức tiêu chuẩn của nữ minh tinh Hàn Quốc.
“Anh Ái, vừa tiến vào thế giới chuyện xưa cô đã đụng phải tôi, có phải cảm thấy rất may mắn hay không hả?” Trên gương mặt của Phan Văn Cát treo một nụ cười lấy lòng và hèn mọn, gã nói.
Kim Anh Ái chỉ phát ra một âm mũi làm lời đáp.
Ăn phải lời từ chối uyển chuyển này, Phan Văn Cát cũng không giận, đối với gã mà nói, có thể tìm được một đồng đội cường hóa hệ thống cận chiến ở trong thế giới chuyện xưa nhanh như vậy, quả thực là một chuyện rất vui vẻ.
Chỉ có điều, ngay khi Phan Văn Cát đi qua cửa tiệm đạo cụ, chiếc lục lạc bên hông gã nhẹ nhàng vang lên, gã lập tức giơ tay, ra hiệu dừng lại, sau đó, ánh mắt của gã liếc về phía cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
“Bên trong có người sống, tuy thể sinh mệnh đang cực kỳ yếu, nhưng quả thực là người sống.”
Hai người Phan Văn Cát và Kim Anh Ái chậm rãi bước vào cửa hàng đạo cụ, dưới sự ra hiệu của Phan Văn Cát, Kim Anh Ái đến gần cỗ quan tài Vampire, sau đó mở ra.
Bên trong có một người đàn ông cả người đầy mủ thối, gần như lộ ra trạng thái nửa thối rữa.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông, trên gương mặt của Phan Văn Cát lập tức lộ ra nụ cười hưng phấn khó có thể kiềm chế được: “Ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!”
Lúc này, người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé gần như khoa tay múa chân cả lên.