Chương 853
Luyện Mãi Thành Thép! 1
“Anh có tôi rồi, còn cần phải dựa vào phong cách bình thường của anh làm tiếp ra một con rối hay sao?” Kim Anh Ái nhìn Phan Văn Cát lôi một viên trứng trùng từ trong ngực ra, nói với vẻ rõ ràng có hơi bất ngờ.
Ả biết trứng trùng này của Phan Văn Cát quý giá đến mức nào. Hơn nữa, hai người cũng biết rõ, trong thế giới chuyện xưa này, chắc chắn còn có không ít những thính giả khác đang rải rác. Bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục tìm kiếm những thính giả khác để tổ đội. Loại trứng trùng này hoàn toàn có thể dùng để nối mệnh vào thời khắc mấu chốt, tuy rằng bị trứng trùng tiến vào cơ thể, cũng có nghĩa sẽ trở thành một con rối, nhưng anh vẫn còn sống, khi gần chết, anh muốn từ từ chết hay là chọn trở thành một con rối để giữ lại một cơ hội sống?
Tin rằng phần lớn thính giả đều sẽ chọn cái sau.
“Ha ha, cô cũng có cho tôi đè đâu, cần cô có tác dụng gì?” Lúc này, Phan Văn Cát dường như bởi vì nhìn thấy Tô Bạch bị trọng thương, nên hưng phấn đến mức có hơi nói năng lộn xộn, thực ra, trong lòng Phan Văn Cát cũng rất hiểu rõ, hợp tác với những thính giả khác, đâu có thân thiết bằng con rối mà mình đích thân nắm giữ. Con rối này, vào thời khắc mấu chốt, có thể liều mạng bảo vệ mình, còn những thính giả khác có thể sao?
Kim Anh Ái nhìn người đàn ông nằm trong quan tài, ả thở dài, có đôi khi, ả không thể không tin, người có cơ thể có hơi không trọn vẹn, thường thì về mặt tâm hồn cũng sẽ có chút không bình thường.
“Nào, bé ngoan, ăn cái này vào cho tôi.”
Phan Văn Cát đặt một viên trứng trùng vào trong một miếng thịt thối rữa nứt ra của Tô Bạch. Trứng trùng bắt đầu hòa tan, hóa thành những con trùng béo màu trắng nhiều không đếm xuể, đang lan rộng trong cơ thể của Tô Bạch. Loại cảnh tượng này, có thể khiến người mắc hội chứng sợ lỗ ngất xỉu.
Sau đó, Phan Văn Cát bắt đầu những màn nghi thức, đây là nghi thức khống chế con rối, có những nghi thức có hiệu quả của nó, mà có những nghi thức, thực ra chỉ là một nghi thức, chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân Phan Văn Cát.
Đồng thời, Kim Anh Ái còn ra tay cưỡng chế khiến ý thức của người đàn ông có thể tỉnh lại này mê man dưới yêu cầu của Phan Văn Cát, mà cho dù gã không yêu cầu, thì ả cũng sẽ làm như vậy để đề phòng vạn nhất.
Không biết tại sao, trong nháy mắt mở cỗ quan tài Vampire đó ra, Kim Anh Ái có một loại cảm giác đã đích thân mở chiếc hộp tai họa ra vậy.
Cuối cùng, ngay khi tất cả đều đã hoàn thành, Phan Văn Cát lấy một hộp cá mòi đã được bịt kín bằng một lớp vải đen từ trên giá xuống, gã xé lớp vải ra, rồi dốc ngược vào miệng mình.
Hộp cá đã thối, biến thành một màu đen xì, nhưng Phan Văn Cát vẫn ăn đến vô cùng ngon miệng, còn liếm môi một cách rất hưởng thụ, sau đó ném hộp cá đi, hai tay giao nhau, khẽ quát một tiếng.
Người đàn ông đang nằm trong cỗ quan tài lúc này chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dại ra, động tác có hơi cứng ngắc.
Ngay khi đứng dậy, một giọt máu vốn nằm trên sườn mặt trái của người đàn ông, hòa vào làn da của hắn một cách lặng im không một tiếng động, tất nhiên, bởi vì những chỗ thối rữa trên cơ thể hắn thực sự quá nhiều và quá dày đặc, cho nên Phan Văn Cát và Kim Anh Ái cũng không để ý đến một chi tiết vô cùng nhỏ đó.
Lúc này, bọn họ thật sự không có cách nào ý thức được, năng lượng mà một giọt máu này chứa đựng, rốt cuộc đáng sợ đến thế nào!
“Đi!”
Phan Văn Cát vung tay, người đàn ông tự nhiên đi theo phía sau gã ra khỏi cửa hàng đạo cụ.
“Sao tôi cứ cảm thấy trong lòng có hơi lo lo.” Kim Anh Ái nhíu mày, nói: “Tại sao chúng ta vừa mới tiến vào thế giới chuyện xưa đã có một thính giả phương Đông, chẳng hiểu kiểu gì lại bị thương nặng nằm ở nơi đó, nhìn thương thế trên người anh ta và bụi trên cỗ quan tài, rõ ràng anh ta đã nằm ở nơi đó rất lâu rồi, thậm chí, rất có khả năng trước cả khi chúng ta tiến vào thế giới chuyện xưa này.”
“Hừ, điều này có liên quan gì đến chúng ta sao? Tôi chỉ biết cậu ta ở dưới trạng thái hấp hối, đã bị tôi luyện chế thành con rối thành công, thế là đủ rồi.”
Phan Văn Cát duỗi tay vỗ lên vai của Kim Anh Ái: “Cô yên tâm đi, kỹ thuật của tôi, cô còn không biết hay sao? Không quan tâm người này trước kia là rồng hay là phượng, chỉ cần rơi vào tay tôi, cậu ta chính là vũ khí của tôi, tôi kêu cậu ta đâm về phía trước, thì cậu ta phải đâm về phía trước, tôi muốn cậu ta gãy, thì cậu ta phải gãy.”
Trong lòng Kim Anh Ái vẫn có hơi bất an, cũng ngay lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền tới tiếng xương cốt “răng rắc răng rắc” giòn tan vang lên, mật độ dày đặc và dữ dội, quả thực khiến da đầu người ta tê rần.
Phan Văn Cát và Kim Anh Ái lập tức dừng bước chân, cùng quay đầu nhìn ra phía sau, người đàn ông vừa mới bị Phan Văn Cát luyện chế thành con rối đó, lúc này đứng nguyên tại chỗ, rất nhiều vị trí trên cơ thể hắn đang lồi lên, xương cốt trong cơ thể dường như cũng đang không ngừng nối liền lại.
“Cậu ta đang…” Kim Anh Ái giang hai cánh tay ra theo bản năng, kim loại đặc biệt phóng ra ngoài.
Phan Văn Cát ngẩng đầu, ngăn cản ả, bảo: “Chắc hẳn là con trùng tôi cho cậu ta ăn có tác dụng rồi đấy, cậu ta đang tự hồi phục thương thế, đây cũng là chuyện rất bình thường, nhưng lại khiến tôi có hơi bất ngờ, rốt cuộc thương thế của cậu ta phải nặng đến đâu vậy.”
Bên này, lời của Phan Văn Cát vừa nói xong, thì bên kia, Tô Bạch đã chậm rãi nhắm mắt lại, đợi đến khi hắn mở mắt lại, trong đôi mắt của hắn, lộ ra một tia trong suốt. Ánh mắt trong suốt này, tuyệt đối không có khả năng là thứ mà một con rối không có ý thức của riêng mình có thể sở hữu.
Tô Bạch duỗi hai tay của mình ra, xét từ phía trên bàn tay mình, thương thế của mình vẫn xem là nghiêm trọng, tuy đã miễn cưỡng đến mức độ không còn trở ngại lớn nữa, nhưng xem ra một viên trứng trùng, hoàn toàn không đủ để mình hoàn toàn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Không phải Tô Bạch không muốn giả heo ăn thịt hổ, tiếp tục lắc lư đi khắp mọi nơi theo Phan ăn Cát giống như lần trước. Mà là vì lần này, sau khi hấp thụ giọt máu tươi đó, Tô Bạch đã khôi phục lại ký ức lần trước, bản thân hắn thực ra cũng tính là có cơ duyên xảo hợp, mở một BUG nhỏ, nhưng phải biết rằng, còn có một người hoàn toàn không cần BUG, dựa vào trí tuệ của chính mình mà có thể tiến vào được nơi đó, nên thời gian của mình cũng không nhiều cho lắm.
“Anh vẫn còn hai viên trứng trùng, đưa cho tôi, thì tôi sẽ không giết anh.” Tô Bạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phan Văn Cát và hỏi.
Tô Bạch nói là tiếng Trung, đây cũng là biểu lộ cho đám người Phán Văn Cát biết thân phận tới từ giới thính giả Trung Quốc.
Kim Anh Ái tiến lên một bước, rống lên một tiếng có hơi bất mãn với Phan Văn Cát: “Xem chuyện ngu xuẩn mà anh làm đi!”
Phan Văn Cát nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, rõ ràng không có người nào có thể khiếp sợ hơn gã lúc này.
Sao có thể, rõ ràng mình vừa mới luyện chế cậu ta thành con rối thành công rồi cơ mà!
Phan Văn Cát bắt đầu triệu hồi những con trùng đó theo bản năng, nhưng sự thực khiến gã kinh ngạc, chính là gã không thể cảm ứng được những con trùng đó, những con giun bờm ngựa mà chính tay mình nuôi dưỡng ra, dường như đã hoàn toàn biến mất.
“Cậu… cậu…”