Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 854 - Chương 854 Luyện Mãi Thành Thép! 2

Chương 854

Luyện Mãi Thành Thép! 2


Phan Văn Cát biết một chút tiếng Trung, trên thực tế, quả thực có không ít người Hàn Quốc biết một chút tiếng Trung, đặc biệt là thính giả, có mức độ sinh mệnh cao hơn người bình thường. Thường mà nói, thì khả năng học hỏi cũng cao hơn người bình thường rất nhiều, nên học một vài ngoại ngữ đơn giản, cũng không tính là chuyện quá khó khăn gì.


Tô Bạch lắc đầu, hắn biết mở miệng nói chuyện bằng cách này, thì đối phương sẽ không đưa trứng trùng cho mình, mình quả thực cũng không muốn nán lại nơi này tiếp nữa.


Điều duy nhất khiến hắn có hơi không hiểu tại sao, đó chính là lần này mình lại không đụng phải đám người mập mạp, bằng không, nếu lúc này đám người mập mạp đứng ở đây, vậy sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều.


Hiện tại dù sao mình cũng không nằm trong trạng thái đỉnh cao.


“Anh còn không chế được cậu ta không?” Kim Anh Ái hỏi xong, sau đó phát hiện ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi.


Phan Văn Cát cắn răng: “Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà dẫn đến cảnh tượng hiện tại, nhưng tôi có một loại dự cảm, nếu bắt được cậu ta, thì chúng ta có thể có được tin tình báo cực kỳ quan trọng! Hơn nữa, tôi còn có một loại linh cảm, đối phương dường như quen biết chúng ta, nhưng tôi có thể khẳng định, trước đây tôi hoàn toàn chưa từng gặp người Trung Quốc này!”


Vừa nói, Phan Văn Cát vừa nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.


Ồ, đã phát hiện ra rồi sao?


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, lúc này, làn da thối rữa bên ngoài của hắn đã hoàn toàn bong tróc, bị một tầng da mới thay thế vào, tuy rằng trạng thái cơ thể không nằm ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chiến được một trận, còn có một nguyên nhân khác nằm ở việc trải qua hai lần nhiễm phóng xạ, đối với hắn mà nói, giống như một tấm sắt tạp đã trải qua hai lần tôi luyện, tuy về mức độ năng lượng, không có được sự cải thiện gì, thậm chí còn suy yếu hơn một chút, nhưng về mức độ tinh hóa, khẳng định đã tăng lên rất nhiều so với trước đây.


Luyện mãi thành thép, không có gì mà không như vậy!


Tô Bạch nhớ mình vẫn có một phần thưởng đặc biệt chưa sử dụng tới, đó chính là trở lại một khoảng thời gian ở một thế giới chuyện xưa mà mình đã từng trải qua. Trước đó hắn vẫn chưa gặp được thế giới chuyện xưa nào đáng để quay lại, nhưng lần này dường như không giống. Sau này nếu mình cảm thấy thích hợp, hoàn toàn có thể sử dụng phần thưởng đó trở về thế giới chuyện xưa này, để trải qua một lần thử thách phóng xạ hạt nhân khác, đau đớn thì đau đớn đấy, nhưng lợi ích mang lại cũng tuyệt đối khả quan.


“Ầm!”


Tô Bạch giẫm một chân, cả người bắn tới tựa như một viên đạn, tấn công Phan Văn Cát với một loại tư thế tuyệt đối hung mãnh!


Bởi vì hắn biết rõ, nhất định không thể cho Phan Văn Cát đủ thời gian để thể hiện bằng không gã tuyệt đối có thể trở thành một viên kẹo dẻo khiến đầu mình đau nhức!


Kim Anh Ái khẽ quát một tiếng, hai cánh tay đâm tới, ý đồ muốn chặn Tô Bạch lại, tranh thủ thời gian cho Phan Văn Cát, thế nhưng lúc này, nắm tay của Tô Bạch gần như biến thành màu đen, những sợi tơ máu xuyên về phía trước, trực tiếp va chạm với xước kim loại của Kim Anh Ái.


“Ầm!”


Hai chân của Kim Anh Ái bị trói chặt lại, nhưng cơ thể lại trượt về sau theo bản năng, trực tiếp đâm vỡ bức tường bên ngoài của một cửa hàng ở phía sau. Trong mắt ả cũng lộ ra một tia hoảng sợ sâu sắc.


Đối phương vẫn còn đang mang vết thương nặng trên người đấy, nếu cậu ta hoàn toàn khôi phục, vậy còn đáng sợ bao nhiêu nữa?


Thính giả Trung Quốc này rốt cuộc là ai?


Lục lạc của Phan Văn Cát còn chưa rung lên, thì một luồng khí lạnh đáng sợ đã bao phủ gã, thế xông tới của Tô Bạch không giảm, phá hỏng ba đường kết giới mà Phan Văn Cát vội vàng bố trí với tư thái mãnh liệt, sau đó cánh tay phải của hắn bóp lấy cổ gã, tay trái lôi địa ngục hỏa shotgun ra nhắm thẳng vào ót gã: “Trứng trùng, anh còn hai viên, đưa hết cho tôi.”


Nói xong câu này, trong miệng Tô Bạch phun ra một ngụm máu tươi, văng khắp người Phan Văn Cát.


Vừa rồi miễn cưỡng ra tay, đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh mà cơ thể bị thương nặng này của Tô Bạch có thể vắt kiệt ra được.


Cũng may, đại cục đã được định.


“Bây giờ cậu… rất… yếu.” Phan Văn Cát dùng tiếng Hán sứt sẹo để nói với Tô Bạch.


“Đúng, bây giờ tôi quả thực rất yếu, nhưng sức bóp cò súng thì tôi vẫn có đấy.” Hàm dưới của Tô Bạch đặt lên bả vai thấp bé của Phan Văn Cát, nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói thì lại rất rõ ràng.


Uy hiếp?


Tô Bạch chưa từng chấp nhận sự uy hiếp của người khác, cũng rất ít khi thật sự uy hiếp ai đó để đe dọa.


Không biết tại sao, Phan Văn Cát cảm giác được, nếu mình không đưa trứng trùng cho hắn, thì hắn sẽ thật sự bóp cò, dù rằng sau khi mình chết, hắn sẽ bị Kim Anh Ái giết chết.


Phan Văn Cát là một người rất tự phụ, mà người tự phụ thì thường cũng là người cực kỳ nhạy cảm.


Đây không phải là đàm phán, đối phương cũng không có ý tứ bàn điều kiện với mình.


“OK.”


Sau khi do dự ngắn ngủi, Phan Văn Cát đành chịu thua, trứng trùng hiển nhiên quý giá, nhưng mạng của mình còn quý giá hơn. Mạng còn, thì vẫn có thể tiếp tục nuôi dưỡng trứng trùng, nhưng không còn mạng thì chẳng còn gì nữa.


Trong quy tắc trò chơi cùng vòng sinh thái giữa Phát Thanh và thính giả, thính giả lại càng biết rằng, không có gì quý giá nhất bằng một hơi thở cuối cùng còn sót lại của mình, bởi vì chỉ cần anh vẫn còn một hơi thở, sau khi rời khỏi thế giới chuyện xưa, Phát Thanh vẫn có thể hoàn toàn khôi phục lại cho anh trong nháy mắt.


Hai viên trứng trùng bay ra từ trong bộ quần áo của Phan Văn Cát, Tô Bạch nở nụ cười, duỗi tay, nắm lấy hai viên trứng trùng, sau đó không hề do dự mà nhét vào trong miệng.


Phan Văn Cát thậm chí còn nghe thấy một loại tiếng vang giòn tan giống như đang nhai kẹo dẻo, điều này khiến trong lòng gã dường như có một vạn con ngựa phi nhanh qua, đây rốt cuộc là cái thứ quái thai gì vậy?


Bởi vì trong giới phương Đông, giới thính giả Trung Quốc và giới thính giả Nhật Hàn rất ít khi xảy ra va chạm, cho nên trong giới thính giả Hàn Nhật mới lưu truyền một loại cách nói thế này, đó chính là trong số các đối thủ cùng cấp bậc, thì thính giả giới Trung Quốc thường sẽ đáng sợ hơn. Bởi vì bọn họ theo chủ nghĩa vị lợi, và bởi vì môi trường cạnh tranh của bọn họ lại càng tàn khốc hơn.


Chương 854

Bình Luận (0)
Comment