Chương 855
Muốn Sống Sót Rời Đi Sao? 1
So với thính giả Hàn Nhật tương đối hòa hợp trong nội bộ, hơn nữa còn cần Phát Thanh phải tự mình xuống sân khấu cầm đao tạo ra mâu thuẫn trong giới Nhật Hàn mà nói, thì bọn họ có hơi giống với nụ hoa trong phòng ấm khi so sánh với thính giả giới Trung Quốc, bằng không, bọn họ cũng sẽ không quá mức nhàn rỗi và thoải mái để đi phát triển cường hóa của mình thành một loại nghề nghiệp chân chính.
Võ sĩ cần có bộ dáng và thói quen của võ sĩ, ninja cần có tín điều và sự tao nhã của ninja, nhưng những thứ này ở trong mắt của thính giả Trung Quốc lại chỉ là một loại già mồm cãi láo mất thời giờ mà thôi.
“Cậu sẽ giết tôi sao?” Phan Văn Cát hỏi.
Tô Bạch đã nuốt hai viên trứng trùng xuống, có hai viên trứng trùng này làm cơ sở, trên cơ bản, ưu thế của mình đã có thể khôi phục lại phần lớn, nếu có thể cộng thêm máu tươi của hai thính giả có thâm niên lúc trước, vậy thì mình có thể trực tiếp trở về trạng thái đỉnh cao.
Nhưng nghĩ ngợi một chút, Tô Bạch vẫn trả lời: “Không, tôi sẽ không giết anh.”
Đúng vậy, lỡ như trong vòng luân hồi tiếp theo, vẫn còn cần anh tới tặng trứng trùng cho tôi ăn nữa thì sao?
Giết anh rồi, anh có thể sẽ bị người khác hấp thụ mất.
Tô Bạch buông lỏng tay, thu địa ngục hỏa shotgun lại, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Phan Văn Cát, rồi xoay người rời đi.
Phan Văn Cát quay người lại, nhìn vào bóng lưng của Tô Bạch, lúc này, Kim Anh Ái cũng bước tới.
“Không đuổi theo sao?” Ả hỏi.
“Nếu cô dám đuổi còn cần phải hỏi tôi nữa sao?” Phan Văn Cát lắc đầu, thở dài một hơi, gã bắt đầu lại ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen như mực này rồi cắn răng.
“Cô nói xem, có phải thế giới chuyện xưa này đã xảy ra vấn đề gì đó rồi không?”
Đây là một trạm kiểm soát thông từ thị trấn đến nhà máy điện hạt nhân, trước kia, xe dân dụng bình thường tuyệt đối không được phép xuất hiện ở nơi này, mà trạm kiểm soát này thì lại có chức năng xét duyệt và canh gác rất quan trọng.
Chỉ có điều, thứ mà trạm kiểm soát này vốn cần phải bảo vệ đã nổ tung rồi, nơi này cũng đã hoàn toàn biến thành một khu không người ở.
Ba người mập mạp cố tình thả chậm bước chân tiến tới, tất cả đều giống y như vòng luân hồi lần trước, người càng thông minh, có đôi khi lại càng thận trọng, cũng cần phải biết cách chọn lựa.
Cho nên, đối với mập mạp và hòa thượng mà nói, cho dù có cho bọn họ mười lần luân hồi, thì bọn họ vẫn sẽ dựa theo loại tiết tấu cũ, cố ý chậm rãi, mà không phải là làm con chim đầu, trở thành tốp đầu tiên tiến vào nhà máy điện hạt nhân.
Đây cũng chính điểm khác biệt với Tô Bạch, nếu cho Tô Bạch mười lần luân hồi, có khả năng phần lớn trong số đó, hắn cũng sẽ chọn đi chậm cùng mọi người, không vội vã không trì hoãn, để người khác đi tới dò đường trước rồi lại nói sau, nhưng phỏng chừng cũng sẽ có một hai lần như thế này, cậu chủ Tô đột nhiên lên cơn, trực tiếp xông vào trong nhà máy điện hạt nhân một cách nóng vội.
Mập mạp dựa lên một vách tường, tháo mũ giáp của mình xuống, mặc bộ đồ phòng phóng xạ này thực sự rất khó chịu, lúc này gỡ nó xuống cũng được xem là một loại tự mình thả lỏng, cho dù sẽ bưởi vậy mà nhiễm thêm một chút phóng xạ nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm.
“Vẫn chưa nhìn thấy Đại Bạch đâu, có lẽ cậu ta thật sự không ở trong thế giới chuyện xưa này rồi.” Mập mạp nói thầm.
Hòa thượng lắc đầu, nhưng dọc theo đường đi, anh ta dường như đã lắc đầu khá thường xuyên. Theo quan điểm của hòa thượng, Tô Bạch chắc hẳn cũng sẽ ở trong thế giới chuyện xưa này, vì nếu Phát Thanh đã sắp xếp cho ba người mình ở cùng nhau, vạy cũng sẽ không đến mức tới ba còn thiếu một, điều này đối với Phát Thanh mà nói, cũng là một loại khuyết điểm mới đúng.
Thế nhưng, Tô Bạch đã đi đâu, từ khi thế giới chuyện xưa bắt đầu, lại không ở cùng một vị trí với đám người mình là sao?
Hòa thượng nhắm mắt lại, anh ta cảm thấy hình như mình đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại mờ ảo như vậy, ví dụ như từ khi thế giới chuyện xưa bắt đầu?
“Điểm mấu chốt vẫn là Phát Thanh vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ chính, cho nên hiện giờ chúng ta cũng giống như những người phụ nữ đáng thương bị bó chân thời cổ đại, bước đi tập tễnh, cũng chẳng có mục tiêu gì, mà cũng chẳng có động lực nốt.”
Mập mạp ngáp một cái, duỗi thắt lưng, lúc này đã là chạng vạng, sắc trời cũng dần dần từ Âu Mỹtối biến thành đen tối.
“Lối biểu đạt này không tệ đâu.” Gia Thố cười bảo.
Ngay đúng lúc này, hòa thượng vốn dĩ cũng đã khoanh chân ngồi thiền, dự định nghỉ ngơi lại đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía rừng cây đối diện.
Mập mạp cũng có cảm ứng, cùng Gia Thố đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng lập tức đứng dậy.
“Thật đủ nhạy bén.”
Trong rừng cây, có một người đàn ông mặc một bộ quần áo đời thường trên người bước ra, người đàn ông này lớn lên rất thanh tú, mang đến cho người ta một loại cảm giác của cậu trai nhà bên, cả người từ trên xuống dưới không mang theo một chút khí tức sắc bén nào, tóm lại là khiến người cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng người có thể trở thành thính giả, và xuất hiện trong chiều không gian cấp độ này, có người nào trong tay chưa từng dính qua máu tươi? Có người nào chưa từng nhìn thấy sự sống chết của nhiều người?
Vậy mà người này còn có thể hóa giải tất cả những điều đó, chỉ để lộ ra một khí chất tựa như gió xuân ấm áp, từ bản thân anh ta đã chứng tỏ được rất nhiều vấn đề.
“Mộc Nam, không ngờ còn có thể đụng phải anh trong thế giới chuyện xưa này.” Mập mạp nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước ra từ trong rừng cây, giọng nói rõ ràng có nơi nặng nề.
“Chẳng qua chỉ là lần trước cậu hại tôi không thành công, còn bị tự vệ đánh trả một cái, loại chuyện nhỏ này, không cần phải ghi mãi trong lòng thế chứ?”
“A di đà phật, có chuyện gì sao?” Hai tay của hòa thượng chập lại, tỏ ra rất khách sáo. Đương nhiên, nguyên nhân là vì trong khu rừng phía sau Mộc Nam, lại có bốn người bước ra ngoài, một cô gái trong số đó, khiến hòa thượng liếc mắt nhìn thêm một cái, không phải vì xinh đẹp, mà bởi vì anh ta cảm giác được khí tức của đối phương có hơi mất ổn định, là bị thương sao?
Nếu chỉ có một mình Mộc Nam bước ra ngoài, hòa thượng có còn khách sáo hay không thì cũng khó nói đấy.