Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 856 - Chương 856 Muốn Sống Sót Rời Đi Sao? 2

Chương 856

Muốn Sống Sót Rời Đi Sao? 2


“Không có gì, chỉ là trùng hợp gặp mà thôi.” Mộc Nam trông có vẻ rất tùy ý: “Trong thế giới chuyện xưa này, tôi phát hiện ra có cả thính giả ở những nước khác nữa, nếu đã như vậy, tuy rằng thính giả trong nước chúng ta không đến mức kết lại bền chắc như tấm thép, nhưng có thế nào cũng phải chào hỏi một tiếng trước, trừ phi đến lúc thật sự cần thiết, bằng không cứ cố hết mức không cần ra tay với nội bộ, bỗng dưng cho người nước ngoài nhặt được lợi ích, chính là chuyện không có lợi nhất!”


Da mặt của mập mạp căng lên, nói: “Anh mà cũng để ý đến chuyện này ư?”


“Đương nhiên, tôi đương nhiên để ý đến điều này rồi.” Mộc Nam hé miệng: “Được rồi, tôi chỉ tới nói cái này thôi, tôi tin, các anh cũng sẽ không gia nhập vào tổ đội của chúng tôi, cho nên tôi cũng sẽ không mời các anh, chúc mọi người thuận lợi sống sót trong thế giới chuyện xưa này.”


Mộc Nam quay người dự định rời đi, nhưng ngay khi gã quay người, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, mà hỏi: “Đúng rồi, tôi nhớ đã từng nhận được tin từng, hiện giờ các cậu đều đang ở Thượng Hải đúng không, nhưng hình như các cậu có bốn người, còn một người nữa đâu?”


“Phát Thanh tiến vào thế giới chuyện xưa là chuyện do anh sắp xếp hay sao?” Mập mạp hỏi một cách cà lơ phất phơ: “Nó sắp xếp cho ai tiến vào thế giới chuyện xưa cũng cần anh phải duyệt nữa chắc?”


Nghe được câu trả lời mang theo ý tứ châm chọc này, trên gương mặt của Mộc Nam đang đưa lưng về phía ba người mập mạp, lộ ra vẻ bừng tỉnh, gã không hề ý đến chuyện có châm biếm hay không, bởi vì gã đã có được câu trả lời mà mình cần.


Lập tức, ánh mắt của gã nhìn về phía vị trí nhà máy điện hạt nhân.


Chắc hẳn là vậy, là như vậy đi.


Thế nhưng, ngay khi gã chuẩn bị cất bước, mang theo bốn người bên mình rời đi, thì từ phía mà bọn họ đi tới, có một người đàn ông, quần áo cả người từ trên xuống dưới rách tươm như xơ mướp, vừa vặn đi ra khỏi nơi đó.


Ánh mắt của Mộc Nam lập tức chú ý đến quần áo và khí tức của đối phương.


Quần áo đã rách nát rất nghiêm trọng, mang theo sự lắng đọng của thời gian rất rõ ràng, khí tức cũng rất mất ổn định, chắc hẳn là sau khi bị thương, đã dựa vào ngoại vật mới miễn cưỡng khôi phục lại. Hơn nữa, tuy rằng phần lớn làn da đều giống như vừa mới lột xác, nhưng vẫn còn lưu lại một loại mùi thối rữa của cơ thể.


“Đại Bạch!” Mập mạp gọi.


Trên gương mặt của ba người lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ được lúc này, Tô Bạch sẽ bước vào trong tầm nhìn của bọn họ với loại dáng vẻ như vậy.


“Cậu chính là Tô Bạch sao, đã từng nghe nói tới tên của cậu.” Mộc Nam cười với Tô Bạch, đang định vòng qua hắn để rời đi.


Thế nhưng, ngay lúc này Tô Bạch lại quay đầu lại, nhìn về phía gã.


“Tôi xem anh còn muốn giả bộ đến khi nào?”


Vừa dứt lời, Tô Bạch trực tiếp duỗi tay, bắt về phía bả vai của Mộc Nam, Mộc Nam lùi chếch sang một bước theo bản năng, nhưng ngón tay của Tô Bạch lại chộp mạnh lên bả vai của đối phương. Một miếng da người bị hắn kéo xuống. Mà sau khi miếng da người này bị kéo xuống, vị trí bả vai của Mộc Nam lộ ra nước da mềm mịn giống như con gái.


Hóa trang sao?


Trong ánh mắt của hòa thượng lộ ra một vẻ nghiêm túc, nếu thuật dịch dung này đã thậm chí có thể mô phỏng lại y chang khí tức của người khác, vậy vừa rồi mình cũng đã nhìn lầm rồi sao?


“Ha ha…”


Một cô gái duy nhất trong bốn người phía bên Mộc Nam bước ra ngoài, làn da trên cơ thể của cô ta cũng bắt đầu bong tróc, lộ ra một thân da thịt thối rữa, gương mặt xinh đẹp vốn mềm mại, cũng biến thành một gương mặt đàn ông vô cùng dữ tợn, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Bạch.


“Vốn dĩ, tôi vẫn có hơi không chắc chắn.” Giọng nói thật sự của Mộc Nam trở nên rất khàn, bởi vì hiện giờ cơ quan nội tạng của cơ thể gã, trên cơ bản đã nằm ở trạng thái bán hoại tử.


“Nhưng, cách làm vừa rồi của cậu, lại khiến tôi chứng thực được những suy đoán trước đó, cậu vẫn quá đắc ý rồi.”


Giọng nói khàn khàn hơn nữa còn đứt quãng, lúc này, phát ra từ trong miệng của Mộc Nam, lại mang đến một loại dáng vẻ cằn cỗi của người chết.


“Ồ, đắc ý sao? Có lẽ là vậy.” Tô Bạch nhún vai với vẻ không hề gì: “Nhưng tôi không có dự định để các anh sống sót rời đi thì sao?”


Mộc Nam nhếch môi, trên cơ bản, răng của anh ta đã chẳng còn lại mấy cái, anh ta lắc đầu một cách có hơi bất đắc dĩ, rồi lẩm bẩm: “Xem ra, chuyện này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của tôi một chút.”


“Đúng vậy, quả thực rất thú vị.” Tô Bạch liếc mắt nhìn gã: “Hơn nữa, anh cũng không cần miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh vào lúc này đâu.”


“Cho nên, ý của cậu là ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất cứ mưu kế và tính toán gì đều chỉ là thứ yếu ớt và vô lực thôi sao?” Hai con mắt trong đống thịt thối rữa đó của Mộc Nam nhìn chằm chằm vào Tô Bạch.


Bốn người ở bên Mộc Nam cũng dồn lên một bước, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ sẽ không để gã chết.


Cũng như vậy, hòa thượng, Gia Thố và mập mạp cũng bước lên hai bước, về tình về lý, bọn họ đều nên đứng về phía Tô Bạch, huống chi, bọn họ cũng không phải là đồ ngu, từ trong cuộc đối thoại vừa rồi, bọn họ dường như cũng nghe ra được một chút ý vị, Tô Bạch chắc hẳn đã biết một vài bí mật ở trong thế giới chuyện xưa này. Cho nên, sự hợp tình hợp lý ban đầu lại có thêm một điều có lợi.


Mộc Nam mở miệng nói: “Cậu thật sự có cần thiết phải giết chết tôi vào lúc này không? Sao tôi cứ cảm thấy có hơi không thích hợp, hình như đã có chút vấn đề ở đâu đó, nhà máy điện hạt nhân đó, chỉ có hai người tôi và cậu bước vào thôi sao?”


Tô Bạch không trả lời, đối diện với một nhân vật như vậy, thời gian dây dưa với gã càng lâu, thì bạn sẽ lại càng tiến vào trong tiết tấu của gã, cách tốt nhất, là nhân lúc gã bệnh mà lấy mạng gã!


Tranh thủ lúc gã nhiễm phóng xạ bị thương mà giết chết gã, như vậy trí tuệ của gã, bố cục của gã, và mưu kế của gã, cũng sẽ không còn tác dụng gì nữa, về phần có bị người khác tính kế hay không, Tô Bạch đã không có dự định quan tâm nữa, người ở trước mặt này, đã được mình tận mắt chứng thực, là mối đe dọa đáng sợ nhất!


“Đi!”


Mộc Nam nói một chữ như vậy, cô gái giả trang gã ở phía trước đó trực tiếp nắm lấy bả vai của gã, hai người nhanh chóng lùi lại, còn ba người khác thì lại tiến hành dàn ngang chặn ở giữa.


Từ cảnh tượng này có thể nhìn ra được, bốn thính giả này thật sự coi Mộc Nam là thủ lĩnh của mình, cho dù là Tô Bạch cũng cảm thấy khó hiểu biết bao, rốt cuộc thì trên người Mộc Nam này có chỗ thần bí nào, mà lại có thể thật sự thu phục những thính giả cùng cấp bậc làm đàn em cho mình?


Chương 856

Bình Luận (0)
Comment