Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 869 - Chương 869 Chiêu Hồn! 2

Chương 869

Chiêu Hồn! 2


Đúng vậy, chiêu hồn, bà già đó bám lên người Tô Bạch, đúng vậy, chính là như vậy, tại sao bà già đó phải cố chấp trở về căn nhà cũ đó chứ? Là bởi vì bà ta nhớ người xưa sao?


Chắc chắn là không, tuyệt đối không phải, trong này chắc chắn có huyền cơ nào khác.”


Mập mạp bước vào trong một loại trạng thái độc thoại, hiển nhiên, trong đầu anh ta đang nhanh chóng suy nghĩ.


“Có lẽ, bà lão đó thực ra cũng giống như chúng ta.” Gia Thố đột nhiên mở miệng nói.


Câu nói này vừa nói ra, ba người Tô Bạch, mập mạp và hòa thượng đều nhìn về phía anh ta.


Gia Thố thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, anh ta hé môi, lúc này chính là thời điểm để mọi người cống hiến trí tuệ của mình, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cho dù Mộc Nam có thông minh đến đâu, nhưng ở nơi này cũng có bốn thính giả có thâm niên cực kỳ ưu tú, nếu thật sự cùng nhau suy đoán dựa theo manh mối, thì họ cũng sẽ không kém hơn Mộc Nam.


“Trước đó các anh vẫn luôn nói nên bắt tay vào từ chi tiết nhỏ, nhưng nếu thật sự bắt tay vào từ chi tiết nhỏ, vậy đây chính là một vấn đề mâu thuẫn nội bộ gia đình. Ví dụ như, bé trai còn rất nhỏ, trong nhà nó xuất hiện mâu thuẫn, cha nó không tránh khỏi có liên quan đến vụ rò rỉ hạt nhân, người trong thị trấn đều vì vậy mà chôn thây, trong này cũng sẽ bao gồm cả nhà trẻ, giáo viên và bạn bè của bé trai, mẹ của bé trai rõ ràng chết vì bị mưu sát, hơn nữa hẳn là do người nhà sát hại, chỉ có điều, không biết là cha ruột hay là bà nội mà thôi.


Nhưng nếu anh là bé trai, vậy anh sẽ có thái độ gì đối với các thành viên khác trong gia đình đã tạo ra cái chết bi thảm cho mẹ ruột mình?


Tôi nghĩ, chắc hẳn là hận đi, nó hận gia đình mình, hận bà nội của mình, hận cha ruột của mình, thậm chí, có khả năng còn hận của mẹ của mình nữa.


Cho nên, bà nội của nó, cũng là bà lão kia, lần trước bà ta bám vào người của Đại Bạch, thực ra là muốn đi đến ngôi nhà đó, làm một vài chuyện gì đó, bà ta cũng không phải vì mượn xác hoàn hồn gì đó mà mới mượn xác hoàn hồn, mà tính mục tiêu và mục đích của bà ta cực mạnh.” Gia Thố phân tích.


Tô Bạch dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, nếu muốn làm mấy nghi thức như chiêu hồn, thì cần gì?”


“Cái này mà cậu cũng không biết sao?” Mập mạp nhìn hắn với vẻ hơi bất ngờ: “Quần áo trước kia của người chết đối với người chết mà nói chính là những thứ rất quan trọng, là những thứ thường ở bên cạnh anh ta…”


“Vậy…” Tô Bạch giơ tay lên, ý bảo mập mạp trước đừng nói gì, mà bảo: “Vậy, chúng ta từ khi nào biết đây là một gia đình bốn người, hơn nữa còn có một đứa trẻ năm, sáu tuổi nữa?”


“Từ trên bức ảnh chụp gia đình…” Mập mạp vừa nói đến đây, lập tức ngây người, sau đó hiểu ra ý của Tô Bạch và mấu chốt vấn đề: “Mẹ nó, vấn đề nằm ở đây này, trước đó khi chúng ta tìm kiếm khắp toàn bộ căn nhà, nhưng chỉ tìm được chứng minh thư công việc của Kim Trọng Hữu, nếu không phải Gia Thố tìm được bức ảnh chụp gia đình trên gác lửng, vậy trên cơ bản, chúng ta cũng không biết gia đình này còn có một đứa trẻ, bởi vì chúng ta hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ đồ gì có liên quan đến đứa trẻ trong căn nhà đó hết.”


“Nhưng bà lão đó bám vào người Tô Bạch là chuyện của vòng luân hồi trước.” Gia Thố nhắc nhở: “Cho dù bà ta đã lấy đi thứ gì đó trong vòng luân hồi trước, nhưng ở trong vòng luân hồi này, thứ đó chắc chắn sẽ về vị trí cũ.”


“Vậy chỉ còn lại một khả năng.” Hòa thượng lại cất phật châu vào trong ống tay áo: “Trong vòng luân hồi này, có người đã đi trước một bước mang toàn bộ những thứ có liên quan đến đến đứa trẻ trong căn nhà đó đi rồi!


Có người đã nghĩ đến cách chiêu hồn này sớm hơn chúng ta một bước, chỉ cần triệu hồi bé trai đó từ trong nhà máy điện hạt nhân ra ngoài bằng cách chiêu hồn, vậy quả cầu đen kia, hiển nhiên sẽ không còn nổ tung, và nhiệm vụ chính này cũng sẽ được hoàn thành.”


Bầu không khí ở cửa nhà máy điện hạt nhân bắt đầu càng lúc càng áp lực, thính giả là một loại sinh vật xu lợi né hại đã ăn nhập vào trong xương cốt, mà không phải là con cừu trong đàn cừu, muốn bọn họ ngoan ngoãn ở trong vòng tròn giống như những con cừu cũng không phải không thể, nhưng dường như chỉ có Phát Thanh mới có thể làm được điểm này, còn những người khác, cho dù có mạnh đến đâu, thì thật sự vẫn không làm được, cho dù là dựa vào khí thế nhất thời mà áp xuống được, thì đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.


Bởi vì anh không phải là Phát Thanh, cho nên anh không có loại áp lực khổng lồ khiến thính giả không có cách nào sinh ra suy nghĩ khác thường đó.


Khi loại áp chế này trải qua một thời gian dài, thì hiệu ứng giết gà dọa khỉ lúc đầu, hiển nhiên cũng sẽ từ từ trở nên nhạt dần. Hơn nữa, muốn giết gà dọa khỉ thêm một lần nữa cũng là chuyện không có khả năng, nội tâm của mọi người đã trở nên mềm yếu hơn lúc đầu rất nhiều, bọn họ ngồi ở nơi này suốt một khoảng thời gian dài như vậy, đã kết nối với nhau, cho dù không nói chuyện, mà chỉ là trao đổi bằng ánh mắt, cũng đã dần dần khiến tình trạng năm bè bảy mảng ban đầu, có lực liên kết nhiều hơn trước đó.


Môi hở răng lạnh, đạo lý này thính giả hiển nhiên biết rõ, cho nên, hiện tại bọn họ tương đương với một thùng thuốc nổ đang rung chuyển, bọn họ sợ, cũng bởi vì tạm thời vẫn không ai dám ra ngoài làm con cừu đầu đàn, nhưng nếu như lúc này, lại có người đứng ra dẫn bọn họ xông vào cửa lớn, thì những người khác chắc chắn sẽ không ngồi nhìn giống người lần trước trực tiếp bị năm người Trung Quốc đó chém chết.


Mộc Nam vẫn ngồi ở nơi đó dù bận mà vẫn ung dung, như thể không hề phát hiện ra chuyện gì cả, thấp thoáng, khiến người cảm giác gã đang ngủ gà ngủ gật.


Mà George thì lại nhìn sắc trời, rồi chậm rãi đứng dậy, đi xuống bên dưới, Stevin và McCarrie cũng đứng dậy và rời đi theo anh ta.


Vào lúc này, Mộc Nam cũng từ từ mở mắt, nhìn bóng lưng rời đi của George. Một cô gái bên cạnh lập tức nhìn về phía gã, tư thế chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị gã duỗi tay ra hiệu đừng làm gì cả, nên cô gái này chỉ có thể ngồi trở lại.


Sự rời đi của ba người nước Mỹ dường như đã trở thành điểm cong thay đổi sự cân bằng và bầu không khí ở hiện trường, người ở bên dưới dần dần có xu hướng rục rịch ngóc đầu dậy, hơn nữa, loại xu thế này đang càng ngày càng nghiêm trọng.


Mộc Nam giống như hòa thượng đang ngồi thiền, vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó.


Rất nhanh, bốn người Tô Bạch đã bước ra từ trong nhà máy điện hạt nhân.


Tô Bạch đứng bên cạnh Mộc Nam: “Sắp áp chế không nổi nữa rồi.”


Chương 869

Bình Luận (0)
Comment