Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 870 - Chương 870 Tam Quốc Sát 1

Chương 870

Tam Quốc Sát 1


(Chú thích: Tam Quốc Sát là một loại board game.)


Tô Bạch nói, hiển nhiên là một đám thính giả ở bên dưới, Emma cũng ở bên dưới, khi cô ta nhìn thấy Tô Bạch bước ra, ánh mắt còn dừng lại trên người hắn một lúc, nhưng rất dễ nhận thấy, cô ta không biết thực ra cô ta cũng từng tiếp xúc với hắn ở vòng luân hồi lần trước, nhưng bây giờ lại thành người qua đường.


Trong thế giới chuyện xưa này, thực ra không được công bằng cho lắm, bởi vì việc nắm giữa thông tin đã bỏ qua sự phân chia về thực lực, trở thành đường ranh giới của quyền chủ động cao hay thấp, trong những thính giả bên dưới, không thiếu những sự tồn tại có thực lực không tồi, nhưng hiện tại rõ ràng lại ngơ ngác chẳng hiểu gì.


“Các cậu mà muộn thêm mười phút nữa, thì sẽ bắt đầu sống mái với nhau luôn đấy.” Mộc Nam nói một cách rất bình tĩnh.


“Mấy người Mỹ kia đâu rồi?” Tô Bạch lại phát hiện ra không thấy đám người George đâu nữa.


“Đi làm việc rồi.” Mộc Nam vỗ tay, đứng dậy, rất nhiều thính giả bên dưới cũng đứng dậy, ngay khi lại có bốn người Trung Quốc nữa xuất hiện, lại thêm những người Trung Quốc này đều đứng đều dậy, nhìn về phía bên này, thì toàn bộ thính giả bên dưới đều cảm giác được sự uy hiếp.


“Tôi đi tìm bọn họ.” Tô Bạch nói.


“Cậu đi tìm bọn họ thì ai coi cửa đây?” Mộc Nam nói với hắn.


“Anh chắc hẳn có cách.” Tô Bạch không để ý đến ý kiến của gã, mà tiếp tục đi về phía trước.


“Như vậy đi, hai người tôi và cậu đi, những người còn lại của chúng ta tiếp tục canh cánh cửa lớn này, dù sao thì trong thính giả cũng có nhiều nhân tài, ai có thể chắc chắn trong bọn họ không có người tài giỏi hoặc là không có người nào giẫm vào cái vận cứt chó có thể bước vào khu vực trung tâm thực sự sau khi tiến vào chứ?”


“Tôi đã nói rồi, đây là vấn đề của anh, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thì trong vòng luân hồi tiếp theo, anh cũng có sao đâu.” Tô Bạch nói, dừng bước chân và nhìn Mộc Nam: “Mức độ thông tin bắt đầu càng lúc càng cao rồi, cũng càng lúc càng phong phú, tôi và người Mỹ đó có khả năng giữ lại ký tức đến vòng luân hồi sau, mà anh thì không có, tuy rằng anh có trí tuệ, nhưng anh có thể chắc chắn ở trong vòng luân hồi sau, anh có thể có đủ thời gian để suy đoán ra toàn bộ thông tin hiện tại được không?”


“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Mộc Nam hơi mỉm cười, nhìn Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Tôi cũng có thể cá chết lưới rách đấy.”


“Ha ha, tôi ngược lại cũng không tổn thất gì, chỉ là khiến mấy người bạn của tôi lại chết một lần nữa mà thôi.” Tô Bạch nhún vai.


“Nhưng cậu chắc hẳn cũng biết, có những thứ, cũng chỉ có một lần này thôi, không chỉ riêng gì nguyên nhân do tôi, mà còn có thứ ở phía sau đó, cậu cho rằng sẽ còn có vòng luân hồi sau nữa hay sao?” Mộc Nam mang vẻ mặt tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi: “Đã có người không tuân thủ quy tắc, xem ra, cậu cũng như vậy.”


“Quy tắc, quy tắc do ai đặt?” Tô Bạch trong có vẻ rất hoang mang: “Là quy tắc do Phát Thanh đặt hay là quy tắc do Mộc Nam anh đặt?”


“Trước đó ba người chúng ta ngồi dưới đất, thứ mà chúng ta đã nói.” Mộc Nam nhắc nhở.


“Xin lỗi nhé, tôi không biết đó là quy tắc gì cả.” Tô Bạch lắc đầu: “Đối với thính giả mà nói, quy tắc vốn là thứ không có ý nghĩa.”


“Xem ra, đây là chuẩn bị giải tán rồi.”


“Vốn dĩ đã không có tụ hội chân chính.”


Nói xong, Tô Bạch xoay người rời đi, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố đi theo phía sau hắn.


Lúc này, bốn thuộc hạ của Mộc Nam đều nhìn về phía anh ta, bọn họ biết rõ, Mộc Nam cũng không có bộ dáng bị “phản bội” giống như vẻ bề ngoài, về điểm này, người tên là Tô Bạch kia cũng chắc hẳn biết rõ.


“Đi, tiến vào nhà máy điện hạt nhân.”


Mộc Nam mỉm cười, dường như tâm trạng không tệ: “Tam Quốc Sát sắp bắt đầu rồi.”


Bốn thuộc hạ bên cạnh đều đứng dậy, đi theo Mộc Nam vào bên trong nhà máy điện hạt nhân, sau đó, các thính giả bên ngoài cũng đều đứng dậy, sau khi bọn họ chờ đợi một lúc, cũng bắt đầu nối tiếp nhau đi vào nhà máy điện hạt nhân.


Mộc Nam đi ở phía trước nhất, bốn thuộc hạ vây quanh gã, lòng bàn tay trái của gã nứt ra một khe hở, một xúc tu màu đỏ tươi bắt đầu lắc lư xuất hiện.


“Tôi không tin, lần này, vận may vẫn không đứng về phía tôi.”


Phần lớn thính giả đều đã là tự mình hoặc là bị lùa tới đây tụ họp ở nhà máy điện hạt nhân này, cho nên, bây giờ ở bên ngoài, xác suất lại đụng phải thính giả cũng không lớn.


Cũng không có người nào thật sự có trái tim rộng lớn đó, chơi đùa trong thế giới chuyện xưa có bối cảnh lớn như vậy như thể đang chơi ở chốn đạp thanh tại vùng ngoại ô vậy.


Cho nên, bất kể là muốn hay là không muốn, cho dù là người có cẩn thận đến đâu, thì lúc này, chắc hẳn cũng sẽ tập trung ở phía nhà máy điện hạt nhân này.


George dừng lại, lúc này, anh ta đang đứng ở một khu vực khá trống trải.


“Stevin, ồ không, Lý Tú Mỹ, bà có thể bắt đầu được rồi.”


Nói xong, George liếc mắt ra hiệu với McCarrie.


McCarrie hiểu ý, đi vào trong một bụi cây khô ở bên cạnh, đẩy một lớp cây khô phía trên ra, sau đó lôi những món đồ chơi, quần áo trẻ con, truyện hoạt hình, thậm chí là mỗi một bức ảnh có đứa trẻ ra hết, chất đống trên khu vực trống trải đó.


Mái tóc phía sau Stevin chậm rãi tản ra, lộ ra một gương mặt oán độc của bà lão.


Bà lão nhìn những món đồ chơi và bộ quần áo trên mặt đất đó, trong hai mắt chảy ra huyết lệ, bà ta quỳ trên mắt đất, hai bàn tay giơ lên, trong miệng lẩm bẩm và kêu gào gì đó.


George đứng ở một bên, McCarrie đứng ở bên cạnh anh ta, không biết tại sao, lúc này, McCarrie dường như biến thành cái bóng của George, không nói chuyện, không hành động, cứ đứng lặng lẽ dưới cái bóng của anh ta, dường như… rất vui vẻ chịu đựng.


Nghi thức tiến hành trong thời gian kéo dài năm tiếng đồng hồ, George không chỉ một lần nhìn về phía nhà máy điện hạt nhân, thấp thoáng, một đám mây đen khác với màu sắc đậm hơn ở xung quanh đang trôi từ nhà máy điện hạt nhân đến nơi này, rõ ràng tốc độ của nó rất chậm, tuy trông có vẻ rất chần chừ, nhưng nó vẫn đang từ từ trôi về phía này.


“Người Trung Quốc kia rất thông minh đó, lúc này đây chắc hẳn cậu ta vẫn còn đang vòng vèo trong nhà máy điện hạt nhân đó.” Khóe miệng của George lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.


Chương 870

Bình Luận (0)
Comment