Chương 874
Tam Quốc Sát 5
“Con mẹ nó, công nghệ cao thật, chúng ta còn phải dùng hai chân để đi đường, mà bên đó lại cưỡi mây đạp gió kìa.” Mập mạp vừa xoa thắt lưng, vừa trêu chọc.
“Năng lực trệ không tạm thời mà thính giả cao cấp sở hữu, mạnh hơn người có thâm niên rất nhiều, bởi vì bọn họ dung hợp và kiểm soát môi trường không gian xung quanh đã càng thêm thuận buồm xuôi gió.” Gia Thố giải thích: “Đúng rồi, các anh có nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Lý Tú Mỹ không, hình như bà ta đang sợ hãi.”
“Bà ta quả thực nên sợ hãi đi.” Tô Bạch nở nụ cười: “Tên Mộc Nam đó ở lại nhà máy điện hạt nhân làm sao có thể an phận như vậy được, không gây sức ép một chút lên chuyện này, thì lại có lỗi với trí tuệ đó quá.”
“Bây giờ chuyện đã tới rồi.” Gia Thố cười bảo: “Cơ mà, vốn dĩ tôi còn cho rằng đây là một ván Tam Quốc Sát cơ, người Mỹ một bên, Mộc Nam một bên, chúng ta một bên, nhưng bây giờ thoạt nhìn chúng ta chỉ chạy nhanh cái chân tới bốt canh gác, ôm máy tính gõ một chút, gần như cũng chẳng cần làm chuyện gì .”
“Kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc.” Hòa thượng cũng có hơi buồn cười: “Thế giới chuyện xưa này, Phát Thanh dường như có hơi ý nhắm vào mục tiêu, đợi sau khi kết thúc, có thể đi tra một chút xem Mộc Nam và George ở trong giới của mình, rốt cuộc đã đụng phải thứ gì rồi.”
“Hòa thượng, anh cho rằng đây là một loại trừng phạt của Phát Thanh sao?” Tô Bạch hỏi.
“A di đà phật, chỉ có thể nói là có hơi giống, bằng không, cũng không có cách nào giải thích được đám người bần tăng, không, nói một cách chính xác, thì là phần lớn người, thực ra đều đang làm người qua đường trong chuyện này, Phát Thanh vẫn luôn theo đuổi tính cốt truyện, trong thế giới chuyện xưa nó sẽ cố hết khả năng điều động mỗi một thính giả, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa này, bởi vì luân hồi, bởi vì hạt nhân, đã khiến cho phần lớn thính giả thậm chí ngay cả tình cảnh mình đang ở là những lần luân hồi cũng không biết, chuyện này trái ngược lại với nguyên tắc tính cốt truyện tối cao của Phát Thanh.”
“Quan tâm nó làm gì, có thể sống sót, có thể không cần phải chết không minh bạch ở nơi này rồi bị coi thành chất dinh dưỡng của người khác, đã được xem là một chuyện đáng để cảm tạ rồi. Ván Tam Quốc Sát này, hai tên phản tặc Mộc Nam và George này đã chạy rồi, nội gián Lý Tú Mỹ cũng đã chạy nốt, tốt lắm, những người trung thành như chúng ta, cũng không cần làm chuyện gì cả, nhìn phản tặc và nội gián kéo nhau cùng chết, cũng xem như là vui vẻ nhàn hạ.” Mập mạp nhún vai, ngáp một cái.
“Cho nên, chúng ta có thể đi tắm và ngủ rồi sao?”
Trong nhà máy điện hạt nhân, Mộc Nam bình tĩnh nhìn đám mây đen ở phía xa, cuối cùng, lông mày của gã cũng chậm rãi giãn ra.
Người Mỹ đó đã thành công rồi. Như vậy, tiếp theo đây cũng đến lượt mình.
Hai tay Mộc Nam mở ra, phía trước xuất hiện một khe nứt vặn vẹo, sau đó, gã tự bước vào trong. Mộc Dao đứng nguyên tại chỗ không cử động, cô ta biết, nếu cần mình giúp đỡ, thì Mộc Nam cũng sẽ không khách sáo, mà trước mắt, gã cảm thấy mình hoàn toàn có năng lực một mình xử lý xong mọi chuyện.
Mộc Nam nhìn màn đêm và trăng máu thực ra không có trong trí nhớ, nhưng lại có một loại cảm giác rất quen thuộc, gã hít một hơi thật sâu, dường như trong một hơi này có thể ngửi được hương vị của hạt nhân. Một loại mùi vị mê người, một loại hương vị khiến gã mê say.
“Đây chính là bộ đồ phòng cháy sao?”
Mộc Nam nhìn một loạt đồ phòng cháy ở trước mặt đó.
“Bộ đồ mà mình đã từng mặc hẳn vẫn nhớ mình mới phải.”
Mộc Nam lặng lẽ nhắm mắt, ngay sau đó, trên một bộ đồ phòng cháy dần dần mọc ra một xúc tua, như thể đang vẫy tay chào gã. Mộc Nam đi tới, duỗi tay cầm lấy bộ đồ phòng cháy đó mặc lên người, rồi đi thẳng vào công trình kiến trúc hình trụ tròn ở trước mặt.
Cảm giác phóng xạ khiến người có hơi mất phương hướng, cơ thể cũng có hơi không tự chủ được mà bắt đầu lắc lư, nhưng dường như đã có kinh nghiệm từ vòng luân hồi trước, cho nên lần này ngược lại vẫn có thể chấp nhận được.
Khi gã bước đến đại sảnh hình tròn dưới lòng đất, quả cầu đen ở vị trí trung tâm hoàn toàn hiện ra trước mắt gã.
“Đẹp thật.”
Mộc Nam khen ngợi từ tận đáy lòng, gã không kìm nổi lòng mà bước qua đó, đứng ở phía trước quả cầu đen.
Quả cầu đen yên lặng, nó cũng đang không ngừng bành trướng rồi co lại, giống như trái tim, nhưng thoạt nhìn vẫn có sự khác biệt rất lớn. Đương nhiên, đây là vì bé trai vốn tồn tại trong quả cầu đen đó đã ra ngoài rồi.
“Đây là ngai vàng đẹp nhất thế gian, mà ta sẽ trở thành chủ nhân của mi.”
Mộc Nam duỗi tay, vuốt ve quả cầu đen, nhiệt độ nóng bỏng đang liên tục thiêu đốt bàn tay gã, khiến vị trí lòng bàn tay không ngừng phát ra mùi khét, nhưng gã không hề để tâm, những xúc tua trên người phóng ra ngoài, giống như một con bạch tuộc lớn.
Rất nhiều xúc tua từ khắp các phương hướng phủ lên trên quả cầu đen, dùng dịch nhầy trên xúc tua không ngừng thấm ướt nhiệt độ trên quả cầu đen, cuối cùng, xúc tua bắt đầu thử đâm vào quả cầu đen, đồng thời, bắt đầu khống chế nó!
“Mi là của ta!” Mộc Nam gầm nhẹ.
“Trong thế giới chuyện xưa này, ta mới là người chiến thắng cuối cùng!”
Xúc tua của Mộc Nam giơ quả cầu đen lên, đồng thời, cả người gã cũng được xúc tua nhấc lên, hạ xuống phía trên quả cầu, giờ khắc này, quả cầu đen bên dưới chân gã, mà gã đã thấp thoáng có khả năng khống chế tình cảnh này.
“Chỉ cần thêm mười phút nữa, sau mười phút, ta có thể hoàn toàn khống chế mi, xóa sạch toàn bộ dấu vết trước đây của mi, biến trở thành của riêng ta!”
Mộc Nam liếm môi, trong đầu gã, toàn bộ thính giả ở thế giới chuyện xưa này đều hiện ra, bọn họ đều sẽ trở thành đồ ăn cho mình và thuộc hạ của mình.
Thậm chí, Mộc Nam có tự tin, sau thế giới chuyện xưa lần này, mấy thuộc hạ mà mình dẫn theo, cùng nhảy vọt thẳng đến cấp bậc thính giả cao cấp, điều này tương đương với sau khi tăng đến thính giả cao cấp, phe của Mộc Nam cũng sẽ chiếm được sức ảnh hưởng rất lớn trong tầng lớp thính giả cao cấp!
“A!”
Bên ngoài, truyền tới một tiếng thét chói tai.
“Hửm, đã trở về rồi sao?”
Mộc Nam duỗi tay, nhẹ nhàng bóp một hạt châu vỡ nát trong lòng bàn tay của gã.
Mục Dao ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, lúc này trái tim trực tiếp vỡ nát, máu tươi của cô ta hóa thành một lớp màng chắn, bao phủ phía trên nhà máy điện hạt nhân.
“Mục Dao, yên tâm, trong vòng luân hồi sau, cô sẽ sống lại. Ha ha, một người có tâm trí không được đầy đủ, rời khỏi chiếc nôi của mình thì dễ dàng, nhưng muốn trở lại lại không có khả năng đâu…”
Màn độc thoại của Mộc Nam vẫn chưa kết thúc, nhưng lá chắn màu máu ở bên ngoài lại lập tức sụp đổ vào lúc này.
“Cái gì, sao có thể!”
Lá chắn màu máu đó có hiệu quả kỳ diệu với việc phòng ngự quỷ hồn, có thể thành công khiến quỷ hồn rơi vào trong mê mang, vào trong những trải nghiệm đau đớn ngày trước không thể tự thoát ra được được. Nhưng làm sao đứa trẻ này có thể phá giải nó nhanh như vậy được chứ?
Ngay sau đó, một đám mây màu đen xuất hiện phía dưới đại sảnh hình trụ tròn, trong đám mây đen, một bà lão với bản mặt đáng ghét bước ra và một George với vẻ mặt đau khổ và tràn ngập hận ý, còn đứa trẻ đó thì sao?
Mộc Nam đột nhiên có một loại cảm giác rất hoang đường, bởi vì điều này hoàn toàn không giống với tính toán và suy đoán của mình…
Bà lão há miệng, nhìn quả cầu đen sắp bị rất nhiều xúc tua hoàn toàn khống chế, trên gương mặt của bà ta xuất hiện vẻ mặt đau đớn của bé trai, đồng thời hé miệng: “Nổ tung!” (Tiếng Hàn )
Sau đó thì phát nổ!