Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 875 - Chương 875 Sự Vặn Vẹo Của Nhân Tính 1

Chương 875

Sự Vặn Vẹo Của Nhân Tính 1


Xa xa, trên bầu trời của nhà máy điện hạt nhân xuất hiện một đám mây hình nấm, giống như ma quỷ, một cây anh túc trồng xuống nhân gian, trong nháy mắt nở hoa đó, ngưng tụ ra một loại cảnh tượng máu chảy đầm đìa, hơn nữa còn khiến nội tâm người vô cùng áp lực.


Họa sĩ có cao siêu đến đâu, cũng khó có thể miêu tả được loại hình ảnh với sắc thái này, đây là một loại khinh thường đối với số mệnh, một sự vô tình đối với tự nhiên, chỉ vẻn vẹn là một bức tranh, là một tấm ảnh chụp, hoàn toàn không thể nào bộc lộ ra hết được.


Sự nghiên cứu của con người đối với hạt nhân, vẫn luôn được tiến hành một cách giống trống khua chiêng, các nhà khoa học vĩ đại từ thế hệ này nói tiếp thế hệ kia, tre già măng mọc, cống hiến trí tuệ của mình, cống hiến năm tháng của mình cho sự nghiệp này.


Ở giai đoạn sau của chiến tranh thế giới lần thứ hai, sau khi người Mỹ ném bom nguyên tử lên nước Nhật Bản, hạt nhân lập tức trở nên vô cùng rõ ràng trong nhận thức của con người, từ khái niệm trừu tượng bắt đầu hướng đến thay đổi hình tượng, thảm họa Chernobyl, sự cố nhà máy điện hạt nhân Fukushima, phần lớn đều phô bày sự nhỏ bé và vô lực của con người trước mặt hạt nhân.


Có lẽ, hạt nhân vốn không có đúng sai, quyết định đúng sai về hạt nhân, thực ra là từ biểu hiện tự cho mình là thông minh và ích kỷ của con người.


“Lúc này, nếu có bỏng ngô thì tuyệt.”


Bốn người mập mạp, hòa thượng, Tô Bạch và Gia Thố đang ngồi trên mái hiên của trạm thu phí đường trong rừng, nhìn đám mây hình nấm nổi lên ở nhà máy điện hạt nhân rồi lại chậm rãi tan biến đi.


Bốn người, tám cái chân, giống như một nhóm bạn bè đi ra ngoài dã ngoại, nhìn mặt trời chiều ngả về tây ở ngọn núi đối diện, bọn họ trò chuyện, ngây người, giết thời gian một cách nhàm chán và nhàn hạ.


Lần này, uy lực của vụ nổ hạt nhân chắc hẳn không nhỏ, nhưng phạm vi ảnh hưởng đã suy yếu rất nhiều, thậm chí, có khả năng cũng chỉ có ở trong khu vực kiến trúc hình trụ tròn mới tạo thành sát thương chân chính, mà sẽ không còn giống như lần luân hồi trước, một lần giết sạch toàn bộ thính giả.


Mà Tô Bạch ở bên này, thì lại cảm giác được một cơn gió thổi tới, khiến mái tóc và quần áo của mọi người rồi rối tung, nhưng cũng không mang đến sát thương rõ ràng gì khác.


Đương nhiên, nồng độ bức xạ hạt nhân trong môi trường xung quanh lại đang bùng nổ, đây là điều khẳng định, nhưng cũng không đến mức lập tức khiến thính giả tử vong.


“Uy lực cũng không lớn lắm nhỉ.” Mập mạp gãi đầu, phát hiện ra tóc mình bắt đầu từ từ rụng xuống, cơ thể vẫn vì nhiễm phóng xạ hạt nhân, nên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu yếu dần.


“Toàn bộ nam Triều Tiên vốn không phải là một khu vực lớn cho lắm, tuy rằng xét từ phương diện uy lực của vụ nổ thì quả thực không tính là gì, nhưng ảnh hưởng từ vụ nổ hạt nhân này cũng đủ để khiến hơn một phần năm khu vực nam Triều Tiên, biến thành khu nhiễm phóng xạ, điều này đối với chính trị, kinh tế và thể chế xã hội của nam Triều Tiên mà nói, là một loại phá hủy từ gốc rễ.” Gia Thố nói.


“Ha ha, nói không chừng bây giờ tên béo ở phía bắc đó đang giang rộng cánh tay chào đón con dân nam Triều Tiên quay trở về cái ôm của ông ta rồi đấy.” Mập mạp chế nhạo: “Nếu bán đảo vì vậy mà có được sự thống nhất thì cũng thú vị thực sự.”


“Tôi cảm thấy, người khiến tôi kích động nhất chính là bà lão đó, rốt cuộc đó phải là một loại nghị lực thế nào, mới có thể khiến bà ta mai phục ở môi trường nước địch tận mấy chục năm, thậm chí ngay cả con trai của bà ta cũng không biết thân phận của bà ta.


Sau đó đợi con trai bà ta trưởng thành, học tiểu học, học trung học, học phổ thông, học đại học, cuối cùng trở thành một nhà khoa học về hạt nhân, rồi thành gia lập nghiệp, bà ta giống như một người mẹ đơn thân bình thường vất vả cần cù nuôi dưỡng con mình tiến bước và trưởng thành, lại quan tâm con dâu của mình, đồng thời còn từ từ nhìn cháu trai mình lớn lên.


Nhưng chính bởi một tiếng kêu gọi từ bên đó, mà bà ta có thể tiết lộ ra thân phận với con trai mình, dùng mạng của con dâu mình, dùng mạng của cháu trai mình, để uy hiếp con trai mình đi động tay động chân trong nhà máy điện hạt nhân, dẫn đến vụ rò rỉ ở nhà máy điện hạt nhân, khiến người trong toàn bộ thị trấn này cùng nhau tuẫn táng.


Tôi thật sự không hiểu nổi, cho dù là Phật môn chúng tôi cũng không thể tẩy não một người đến mức độ này được.” Gia Thố nói.


“Tôi cũng không hiểu.” Tô Bạch thở dài, cũng cảm thấy hơi thổn thức.


Toàn bộ những chuyện đã qua đã bị phía bên Hàn Quốc đào ra, bà lão này không tiếc giết chết con dâu và cháu trai mình, lấy mạng của bọn họ để uy hiếp con trai mình, tạo thành chuyện rò rỉ hạt nhân nghiêm trọng đầu tiên.


Nhân tính, vậy mà có thể vặn vẹo đến một loại mức độ như vậy, cho dù là thính giả đã quen nhìn thấy gió tanh mưa máu, cũng không khỏi có tặc lưỡi.


“Nhưng cho dù nói thế nào, thì thế giới chuyện xưa này đối với chúng ta mà nói, cũng chỉ như tiến vào làm người qua đường vậy.” Hòa thượng vẫn rối rắm mãi chuyện này.


Xét từ quá trình và kết quả, đều là của Mộc Nam và George, là màn chơi cờ giữa hai người Trung Quốc và người Mỹ có tâm tư kín đáo đến đáng sợ, kết quả của ván cờ là đến cuối cùng, đôi bên vì sai lầm ngẫu nhiên xuất hiện mà kéo nhau cùng chết.


Cho dù là thân là đối thủ, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tiếc nuối với kết cục của hai người này, hai người thông minh như vậy, nếu bọn họ có thể sống sót, vậy thì một chuyện này còn đáng sợ bao nhiêu, đồng thời cũng là một chuyện đáng để người mong đợi bấy nhiêu.


“Trở về điều tra một chút đi, tôi cảm thấy hai người này chắc hẳn đã tiếp xúc với vảy ngược của Phát Thanh rồi, thế giới chuyện xưa này, thực ra lại càng giống như bàn cờ mà Phát Thanh đặc biệt bày bố cho hai người thông minh như bọn họ.


Nói không chừng, khi đến cuối cùng bà lão miễn cưỡng kéo George đi vào nhà máy điện hạt nhân rồi kéo Mộc Nam cùng chết chung, Phát Thanh đang ngồi trên ghế nhìn màn hình ở trước mặt rồi cười ha ha, dương dương tự đắc vì bố cục của mình đến cuối cùng cũng đã thành công.”


Gia Thố ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có hơi buồn bã nói: “Mà chúng ta, ở trong thế giới chuyện xưa này, chỉ là nhân vật ở bên thái tử đọc sách, là chúng ta tự mình không nắm được cơ hội, đương nhiên cũng không đến mức trở thành những quả trứng xui xẻo bị giết chết đó, Đại Bạch, cảm ơn cậu.”


Chương 875

Bình Luận (0)
Comment