Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 876 - Chương 876 Sự Vặn Vẹo Của Nhân Tính 2

Chương 876

Sự Vặn Vẹo Của Nhân Tính 2


“Nói cảm ơn miễn cưỡng quá rồi đấy, khi các anh nên vứt bỏ tôi thì vẫn sẽ vứt bỏ tôi thôi.” Tô Bạch ngược lại cũng phá đám một cách không hề khách sáo.


“Đừng thẳng thắn như vậy chứ, sau này còn biết hư tình giả ý kiểu gì đây?” Gia Thố cũng có chút dở khóc dở cười: “Trong thánh miếu của tôi, có trấn áp quan tài cương thi cổ đại, nếu cậu cần, tôi có thể tặng cho cậu, coi như là để báo đáp cậu đã cứu tôi một lần trong thế giới hiện thực và một lần trong thế giới chuyện xưa.”


“Không định cho tôi tượng Phật gia trước kia sao?”


“Đó là văn vật.” Gia Thố đáp: “Tôi không nộp lên cho quốc gia mà dự định tặng cho cậu, đã là một sự nhượng bộ rất lớn rồi.”


“Chốt, tôi từ chối thì lại thành bất kính.” Tô Bạch đồng ý.


“Đúng rồi, tôi thật sự rất tò mò, trong vòng luân hồi đầu tiên, tại sao cuối cùng cậu lại đánh nhau với Mộc Nam thế, hơn nữa còn thật sự giết chết anh ta?” Gia Thố hỏi.


Tô Bạch lắc đầu: “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây?”


“A di đà phật, đáp án này, sợ là không có cách nào tìm được rồi, bởi vì hai người trong cuộc của chuyện này đều đã chết, mà Phát Thanh cũng sẽ không cho cậu đáp án đâu.” Hòa thượng nói.


“Thế giới này bắt đầu sụp đổ rồi.” Mập mạp chỉ xung quanh rồi bảo.


Quả thực, những gợn sóng bắt đầu dập dờn hiện ra, hóa thành những mảnh vỡ rụng xuống dưới. Đến cuối cùng, sau khi toàn bộ thế giới đều sụp đổ, bốn người mới phát hiện ra cảnh vật xung quanh mình đã hoàn toàn thay đổi.


Phía trước là nhà máy điện hạt nhân giống như đống đổ nát, còn trên người mình thì lại mặc một đồ phòng cháy, một hàng gần ba mươi thính giả, trong đó đại khái bảy, tám thính giả đã ngã xuống mặt đất, mất đi sức sống, bọn họ là những thính giả đã chết hoàn toàn.


Mà những người khác thì lại như thể đang nằm mơ.


“Đây, chính là nguyên lý của thế giới hạt nhân và luân hồi, quả nhiên không phải là thế giới về mặt ý nghĩa chân chính hoặc là thế giới chuyện xưa.” Hòa thượng trầm ngâm.


Ngay sau đó, những tia sáng trắng bao phủ lần lượt tất cả mọi người.


Thế giới nhiệm vụ này tuyên bố kết thúc.


“Anh đẹp trai, anh đẹp trai?”


Tô Bạch đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhìn thấy một bát mì còn nóng hổi, và một lồng tiểu long bao đặt trên mặt bàn trước mặt mình, mà lúc này, trong tay mình đang cầm tờ năm mươi đồng.


Hắn nhớ rõ, đây là tờ tiền mình móc từ trong ví ra trước khi bị kéo vào thế giới chuyện xưa, muốn để lại cho ông chủ để thanh toán, dù sao thì người ta cũng làm ăn nhỏ, hơn nữa, hương vị ở quán mì nhỏ này quả thực cũng không tệ.


Chỉ có điều, lần này tiến vào thế giới chuyện xưa, ở trong thế giới hiện thực, khoảng thời gian từ đầu đến cuối cách nhau chắc hẳn rất ngắn, ngắn đến mức dường như có thể bỏ qua không tính đến.


“Anh đẹp trai, đây là dưa chua trong nhà muối đấy, nếm thử đi, vừa rồi nghe khẩu âm của cậu, là người Tứ Xuyên phải hông? Người Tứ Xuyên ăn cơm, thể nào cũng phải có dưa chua.”


Một ông chủ không cao cho lắm đặt một cái đĩa nhỏ lên bàn, trên đó là củ cải ngâm và cải trắng.


“Lúc nhỏ, tôi lớn lên ở Thành Đô.” Tô Bạch nở nụ cười: “Đây là tiền bữa sáng.”


Ông chủ thu tiền, rồi tìm tiền lẻ: “Dưa chua thì thôi, không thu tiền, tặng cậu đó, quán cơm Tứ Xuyên chúng ta, nếu nhà nào muối dưa còn muốn thu tiền thì không làm ăn nổi nữa.”


“Được rồi.” Tô Bạch đáp một tiếng, nhận tiền mà ông chủ tìm rồi thả vào túi tiền.


“Được.” Ông chủ nở nụ cười với Tô Bạch, ra ngoài tiếp tục bận chuyện làm ăn.


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, đột nhiên trở về từ trong thế giới chuyện xưa nối tiếp với thế giới hiện thực, cảm giác chênh lệch to lớn này quả thực cần một chút thời gian để tiêu hóa.


Hắn cầm đũa gắp một chiếc tiểu long bao đặt vào bát, nhai kỹ rồi nuốt xuống một cách rất khó khăn, sau đó lại ăn thêm một miếng mỳ, cũng nuốt xuống rất khó khăn, vừa nghĩ đến hình ảnh trên người mình đâu cũng là thịt thối, khiến khẩu vị của Tô Bạch không được tốt cho lắm.


Hắn gắp một ít dưa chua bỏ vào trong miệng.


Dưa chưa nhẹ nhàng vừa miệng, không hề dầu mỡ một chút nào, ngược lại có thể thoải mái ăn tiếp, Tô Bạch ngồi ở nơi đó, sau khi ăn hết đĩa dưa chua nhỏ, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Mà lúc này, hai người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh cũng đã ăn xong, chuẩn bị rời đi, người trẻ tuổi cầm báo trong tay đó đột nhiên chế nhạo một câu: “Cậu nói xem, trong [Hồng Lâu Mộng] một tảng đá có thể thành tinh, trong [Tây Du Ký] thì một đồ vật có thể thành yêu, vậy liệu rằng hạt nhân này có một ngày nào đó cũng thành tinh không nhỉ?”


Người thanh niên còn lại có hơi dở khóc dở cười: “Vậy cậu mau chóng trở về nhà xem thử tivi nhà cậu, tủ lạnh nhà cậu, máy tính bảng nhà cậu đã thành tinh hay chưa, ha ha ha…”


Hai người trẻ tuổi vừa nói vừa cười đi ra khỏi cửa tiệm ăn sáng, bọn họ không hề phát hiện ra Tô Bạch đang đứng phía sau mình, nhẹ nhàng cười hai tiếng “ha ha”.


Tô Bạch ra khỏi cửa tiệm ăn sáng, ngồi vào con Santana của mình, khởi động xe, nhưng lạ không lái đi.


Phát Thanh không ngừng giày vò cơ thể, linh hồn và rất nhiều giá trị quan, thế giới quan của thính giả bằng những thủ đoạn phong phú, đặc biệt là loại kết nối liền mạch giữa thế giới chuyện xưa với thế giới hiện thực, lại càng khiến người ta có một loại cảm giác xuyên qua hệ thống trường quay phim, cho dù là Tô Bạch cũng rất khó lập tức chuyển đổi cơ thể của mình được như vậy.


Hai tay hắn đặt lên vô lăng, ngồi ở nơi đó chừng mười lăm phút, khi ánh mắt trời lên cao, chiếu vào trong xe, mang đến một loại cảm giác thật ấm áp, khiến hắn như thể vừa tỉnh lại từ trong mơ.


Tô Bạch duỗi thắt lưng, các khớp xương trong cơ thể truyền tới những tiếng vang giòn, khi rời khỏi thế giới chuyện xưa hiển nhiên sẽ được Phát Thanh hoàn toàn khôi phục lại cơ thể, Tô Bạch cảm thấy mình đã có nhiều khả năng khống chế mỗi một phần sức mạnh trên khắp cơ thể mình từ trên xuống dưới hơn.


Ít nhất thì trong thế giới chuyện xưa lần này, đối với hắn mà nói cũng không thiệt thòi gì, các loại cường hóa đã tiến một bước dung hợp lại với nhau, đồng thời khả năng khống chế sức mạnh của cơ thể cũng càng vi mô hơn, chiến lực trực tiếp được nâng cao rất rõ ràng.


Trước đó khi đối mặt với thiên thần Charre đó, Tô Bạch vẫn còn phải dựa vào sự hỗ trợ của mập mạp, nhưng bây giờ, hắn có tự tin một mình mình có thể đánh ngã được điểu nhân đó.


Chương 876

Bình Luận (0)
Comment