Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 877 - Chương 877 Tức Giận 1

Chương 877

Tức Giận 1


Ngay sau đó, trong đầu Tô Bạch nghĩ tới George, người nước Mỹ đã cưỡng chế tăng đến cấp bậc thính giả cao cấp bằng thủ đoạn dung hợp phân thân, Tô Bạch cũng không biết loại cách thức đơn thuần cưỡng chế biến đổi lượng để thúc đẩy sự biến đổi về chất này có đúng đắn hay không, hắn cũng chẳng muốn tranh luận loại chuyện căn cơ không vững, không chắc chắn gì đó, nếu như có năng lực có thể trực tiếp tăng lên làm thính giả cao cấp thì hắn cũng chẳng ngại đi thử.


Bởi vì Tô Bạch cũng không phải là người có tính kiên nhẫn cho lắm, lại càng không giống với loại tác phong có thể trấn tĩnh, bước đi từng bước một cách bình tĩnh như hòa thượng đó, nhưng sự việc có đôi khi thật sự không như mong muốn, dưới những nhân tố ngẫu nhiên dẫn đến sai phạm, bản thân dường như vẫn còn đang đi trên con đường “Cao Trúc Thành, Quảng Tích Lương, Hoãn Xưng Vương”, cho dù mình quả thực rất muốn đi đường tắt.


(Chú thích: Cao Trúc Thành, Quảng Tích Lương, Hoãn Xưng Vương có nghĩa là tăng cường phòng thủ, tích trữ lượng lớn lương thực, đảm bảo lương thực dư thừa, chậm lập đế xưng vương một chút.)


Tô Bạch khởi động xe, lái về nhà lão Phương, thực ra, tiệm ăn sáng cũng nằm ở chỗ ngã rẽ đi ra con đường nhỏ phía trước nhà lão Phương, rất gần.


Hắn dừng xe ở chỗ trống trước cửa, rồi đẩy cửa sắt, bước vào trong.


Hòa thượng đang cầm kéo và bình xịt, chăm sóc những chậu hoa trong khoảnh sân nhỏ, nhìn thấy hắn trở về, anh ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười, xem như chào hỏi.


Trước kia, hòa thượng cũng phụ trách làm những việc này, nhưng hiện tại, thoạt nhìn dường như lại càng có thêm một chút ý vị, như thể ngủ say ba tháng cộng thêm bối cảnh vạn vật điêu tàn vì ô nhiễm hạt nhân trong thế giới chuyện xưa lần trước, hòa thượng đối với sắc xanh biếc và sức sống ở trước mặt này lại càng có vẻ thấu hiểu hơn, đặc biệt là loại thái độ thương xót lộ ra trên người khi cắt nhánh cây, không hề giả dối, cũng rất đơn thuần, điều này có nghĩa tâm cảnh của hòa thượng đã tiến thêm một bước.


Loại nghề nghiệp như hòa thượng và đạo sĩ này ở trên người thính giả thường được thể hiện chú trọng vào thuật mà không chú trọng về pháp, theo đuổi sức mạnh và nắm chắc thủ đoạn, nhưng lại bỏ qua việc tu dưỡng bản thân, cho dù là sự tồn tại vốn là cao tăng như hòa thượng, cũng mang một loại vấn đề hai chân mất thăng bằng như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy loại thái độ này của anh ta, xem ra, nghênh đón một lần đột phá nữa chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ có dựa theo tính cách của hòa thượng thì anh ta chắc hẳn cũng sẽ không vội đi đột phá thành thính giả cao cấp đâu.


Tô Bạch chào hỏi hòa thượng, rồi tiến vào trong nhà, Gia Thố đang ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, lúc này Phật gia uy phong lừng lẫy đang chơi trò xếp gỗ với một đứa trẻ đáng yêu cả người còn vương hương sữa.


“Trở về rồi à.” Gia Thố nói với Tô Bạch.


“Cha cha…”


Thằng nhóc lập tức bò về phía Tô Bạch, bởi vì hành động bò của thằng nhóc kéo theo thảm trải sàn, nền gỗ vừa mới chồng lên lập tức đổ sạch, khiến Gia Thố ngồi ở bên cạnh cười khổ một hồi.


Tô Bạch ôm con trai lên, cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng, hắn ngồi lên sô pha: “Mập mạp đâu rồi?”


“Ở trên lầu gọi điện.” Gia Thố đáp: “Chắc hẳn là điều tra tình hình của Mộc Nam, về phần tình hình phía bên George, bởi vì anh ta là thính giả phương Tây, nên đối với chúng ta mà nói, con đường tin tức sẽ khá hẹp, nhưng mập mạp đã đăng thông báo lên diễn đàn rồi, chắc hẳn ít nhiều gì cũng sẽ thu được chút tin tức.”


“Ừm.” Tô Bạch gật đầu, không chỉ hắn, mà thực ra ba người mập mạp, Gia Thố và hòa thượng, cũng đều cảm thấy cái chết của Mộc Nam và George có hơi khác thường.


Tô Bạch nhớ trong thế giới trừng phạt lần trước của mình là đi thẳng vào vấn đề, bị tuyên bố thành tội nhân phải chấp nhận sự trừng phạt, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa lần trước gần như tất cả đều bị che giấu, nhưng kết cục cuối cùng, hai người đó bà lão kéo nhau cùng chết trong vụ nổ hạt nhân, chuyện này quả thực có hơi khiến người sinh ra một chút liên tưởng đến việc Phát Thanh bày cục.


Lúc này, mập mạp vừa vặn bước xuống, trên gương mặt mang theo vẻ Âu Mỹám.


“Sao thế, không nghe ngóng được tin gì sao?” Tô Bạch hỏi.


Mập mạp lắc đầu: “Không phải, nghe được một tin tức, Đại Bạch, cậu vẫn còn nhớ Quân Nhi và Thiết Tử chứ?”


Tô Bạch gật đầu, ý bảo mình còn nhớ, lúc trước nếu không phải mình giết hai người này trên đảo Tần Hoàng thì cũng sẽ không phải chịu trừng phạt trong thế giới chuyện xưa. Trong thế giới chuyện xưa đó, Tô Bạch có thể sống sót thực sự là may mắn trong may mắn.


“Hiện giờ nghe nói tổ chức đó đang loạn cào cào, mỗi một phân hội ở các khu vực đều đang bận chuyện tự lập.” Mập mạp nói.


“Ý của anh là?” Gia Thố nhíu mày: “Mộc Nam là thủ lĩnh chân chính của tổ chức này sao?”


Tô Bạch đặt thằng nhóc lên sô pha, cầm máy tính bảng tới để cho thằng nhóc xem phim hoạt hình, rồi duỗi tay cầm một chén trà trên bàn trà, nhấp một ngụm: “Nếu Mộc Nam là thủ lĩnh của tổ chức đó, vậy thì tất cả chuyện này đều có thể giải thích được rồi, tổ chức này được chúng ta gọi chơi là hội tôn sùng Phát Thanh, na ná với bán hàng đa cấp, lại khá tương tự với tôn giáo, hơn nữa là còn giương cao tôn chỉ chống lại thượng đế dưới lá cờ của Phát Thanh. Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy, tại sao Phát Thanh có thể vẫn luôn để mặc loại tổ chức này, nhưng bây giờ xem ra, thực ra Phát Thanh cũng không phải đang bỏ mặc, mà chỉ là nó cảm thấy tổ chức này trước kia vẫn chưa đáng để nó phải ra tay.”


“Vậy, Mộc Nam không ngừng khiêu khích, cuối cùng cũng đã thành công có được sự chú ý của Phát Thanh sao?” Trên gương mặt của Gia Thố không khỏi xuất hiện nụ cười khổ: “Sao cứ cảm thấy Phát Thanh giống y như chính phủ các nước phương Tây, lúc đầu thì coi thường anh, đợi khi vỗ béo anh rồi, lại khai đao thiết lập ra một chính sách cắt lông cừu gì đó.”


“Ha ha, nói thực, nếu tôi là Phát Thanh, tôi cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Mộc Nam dẫn theo một đám đàn em dưới tay mình cùng đột phá cấp bậc thính giả cao cấp, nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ rồi.” Mập mạp nói.


Chương 877

Bình Luận (0)
Comment