Chương 878
Tức Giận 2
“Bằng cách này, cũng có thể giải thích được tại sao bên cạnh Mộc Nam lại xuất hiện một đám thính giả đàn em chỉ nghe mệnh phục tùng, trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ ngược lại, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, cấp cao ở tổ chức đó hoàn toàn có lực liên kết này và lực chấp hành.”
Tô Bạch đứng dậy, đi đến bên phòng bếp, rồi mở tủ lạnh ra: “Rau trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều, trưa nay kêu hòa thượng xuống bếp làm một bữa đồ chay đi, dù sao thì bây giờ tôi cũng không nuốt nổi mấy món ăn mặn cho lắm.”
“Đồng ý.” Mập mạp giơ tay đáp.
“Tôi cũng vậy.” Phật gia cũng tán thành.
Đợi hòa thượng tỉa tót xong những chậu hoa cảnh trong sân nhỏ rồi tiến vào nhà, đối mặt với yêu cầu của mọi người, anh ta cũng không thể không cởi áo cà sa rồi thắt tạp dề vào, tiến vào nhà bếp nấu cơm, rất nhanh, một bàn đồ chay giản dị nhưng lại không mất đi sự tinh tế đã được làm xong.
Đợi sau khi mọi người cùng ăn xong, Tô Bạch đi vào nhà vệ sinh tắm rửa trước, sau đó thay một bộ quần áo, cầm chìa khóa xe, thay giày ở huyền quan, rồi hô một tiếng: “Tôi có chút chuyện, ra ngoài một lát.”
“Ra ngoài thì cứ ra ngoài, lại còn bày đặt tắm rửa thay đồ, vừa nhìn đã biết là đi tìm con gái rồi, Bạch của tôi cuối cùng cũng muốn kết thúc cuộc sống tu khổ hạnh mà ra ngoài xả sao?”
Mập mạp đang chơi đùa với thằng nhóc trên sô pha, lập tức ôm thằng bé lên, cười bảo: “Cẩn thận cha nhóc dẫn về một bà mẹ kế đấy.”
Thằng nhóc cũng chẳng biết nghe hiểu hay là không hiểu nữa mà cười “hi hi hi”, đương nhiên, khả năng nghe hiểu cũng rất lớn, vì đứa trẻ này quả thực có trí tuệ hơn trẻ con bình thường rất nhiều.
“Đừng có bôi nhọ tôi trước mặt con trai tôi.” Tô Bạch chỉ vào mập mạp và cảnh cáo.
Hắn ra khỏi cửa nhà, lên xe, vừa khởi động xe, lái ra khỏi nội thành, vừa cầm di động nhấn một dãy số điện thoại của Huân Nhi.
“Chào bạn, bây giờ tôi có việc không ở đây, nếu bạn có chuyện gì cần tìm tôi, có thể để lại lời nhắn.”
Tô Bạch nhíu mày, một loại dự cảm chẳng lành lập tức xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn liên tiếp gọi mấy lần vào số điện thoại này, nhưng vẫn không kết nối được.
Lẽ nào mình đã chậm rồi sao, Huân Nhi đã tiến vào trong thế giới chuyện xưa rồi sao?
Tô Bạch hé miệng, một loại cảm giác sốt ruột lập tức ập tới, bất đắc dĩ, hắn đành nhấn số máy của Cố Phàm.
“Alo, xin chào.”
“Là tôi đây.”
“Ừm, là cậu à.” Cố Phàm nghe ra giọng của Tô Bạch.
“Huân Nhi đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi.
“Sao thế, bây giờ cậu đang lo cho cô ấy sao?” Cố Phàm đáp một cách không nhanh không chậm, đầu bên kia điện thoại còn truyền tới tiếng bật lửa, rõ ràng lúc này, Cố Phàm đang vừa nghe điện thoại vừa châm thuốc lá.
“Tôi hỏi bây giờ, cô ấy đang ở đâu?” Tô Bạch kiềm chế cơn nóng, tiếp tục hỏi.
“Cô ấy đã hoàn thành chuyện xưa thứ ba của người thực tập rồi, chuyện xưa đầu tiên của thính giả cũng đã kết thúc, bởi vì Phát Thanh ngừng phát sóng hơn ba tháng, cho nên chuyện xưa thứ hai sẽ tới khá muộn, cơ mà, đã nhận được thông báo, một ngày sau cô ấy sẽ tiến vào chuyện xưa thứ hai của thính giả.
Tôi không giống cậu, tùy tiện vứt một pháp khí rác rưởi là coi như xong chuyện, trong khoảng thời gian tôi trở về này, vẫn luôn huấn luyện một vài cường hóa và kỹ năng cho cô ấy, còn tự mình ra trận diễn luyện thực chiến với cô ấy, đợi sau này, tôi sẽ còn cho cô ấy mượn pháp khí mà tôi đang dùng.
Tô Bạch, tôi thừa nhận, bây giờ cậu có khả năng có thực lực mạnh hơn tôi, nhưng con người này của cậu thực sự quá bạc bẽo, cũng quá máu lạnh, tình cảm trước kia cậu nói quên là quên sạch, cậu nói tôi giống như thính giả, nhưng thực ra, cậu mới càng là một thính giả thuần túy hơn.”
Nghe thấy Cố Phàm đích thân chỉ dạy cho Huân Nhi, hơn nữa còn dự định cho Huân Nhi pháp khí của mình, tâm trạng của Tô Bạch lập tức không kiềm chế được, hét vào điện thoại: “Con mẹ cậu, mẹ nó, có phải cậu bị ngu rồi không, cậu có biết bản thân cậu đang làm gì hay không?
Tôi nói cho cậu biết, nếu Huân Nhi bị sửa độ khó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì thằng ngu nhà cậu, thì cho dù cuối cùng cậu có trốn đến tận trời Tây, lão tử vẫn sẽ qua đó tìm cho ra cậu rồi róc xương lột da!”
Tô Bạch lái xe, sau nửa tiếng, đã tới cửa lớn của khu biệt thự tọa lạc tại vùng ngoại ô, khi hắn lại gọi điện cho Cố Phàm, phát hiện ra điện thoại đã khóa máy, cũng không biết là cố tình cho mình vào danh sách đen, hay là khóa máy thật.
Ở cửa có bảo vệ kiểm tra thân phận, không phải là cư dân thì không cho vào trong, Tô Bạch đỗ xe cửa mình ở bên đường, rồi châm một điếu thuốc.
Hai bảo vệ ở đó đều để ý hắn sát sao, phỏng chừng nguyên nhân nằm ở chiếc xe, dù sao thì tuy rằng trên thế giới này, mọi người đều hô hào theo đuổi sự bình đẳng giữa con người với nhau một cách đầy cao cả, nhưng khi bước ra xã hội, thì nhìn xe, nhìn quần áo, nhìn vẻ ngoài, cuối cùng là nhìn thân phận, cũng đã là một loại quy tắc mà mọi người đều biết rõ nằm lòng.
Với con Santana này của Tô Bạch, rõ ràng không nên xuất hiện ở một nơi cao cấp này.
Hắn duỗi bàn tay ra, gõ rơi tàn thuốc, mấy bảo vệ này hiển nhiên không thể chặn được hắn, nhưng Tô Bạch cũng không biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Là mình cố tình kéo dài khoảng cách với Huân Nhi, là mình cố tình không để ý đến cô ấy, lúc này lại trở về, nói với cô ấy rằng thế giới chuyện xưa sau của em rất có khả năng sẽ chết, việc này có tác dụng gì sao?
Hơn nữa, phụ nữ đều là động vật cảm tính, nhưng Tô Bạch lại không kiên nhẫn nhất trong việc xử lý loại chuyện có liên quan đến cảm tính này.
Lúc này, Tô Bạch nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lái tới, chiếc xe này dừng ở bên cạnh xe của hắn, đối phương hạ cửa kính xe xuống, là Sở Triệu.
Sở Triệu nhìn hắn, trên gương mặt không có cảm xúc, chỉ vẫy tay: “Cậu cũng tới à, vậy cùng nhau vào đi.”
Có xe của Sở Triệu đi đằng trước, nên Tô Bạch theo phía sau hiển nhiên cũng sẽ không bị ngăn cản.
Xe lái vào trong một khoảng đất trống trong biệt thự, Sở Triệu xuống xe, cởi cảnh phục ra, người này rõ ràng là lợi dụng xe công.
Sở Triệu ném cho Tô Bạch một điếu thuốc, hắn nhận lấy, đối phương cũng không nói gì, chỉ ra hiệu tiến vào.
Sau khi trải qua vài chuyện, giữa Tô Bạch và Sở Triệu trên cơ bản đã không có khả năng lại quay trở về trạng thái ngày trước nữa, đôi bên cũng chỉ duy trì một loại im lặng theo bản năng mà thôi.
Đương nhiên, Tô Bạch lại càng nhìn ra được nỗi sợ hãi mình trong con ngươi của Sở Triệu. Có lẽ, sau khi cởi bỏ cái gọi là mối quan hệ bạn bè và bạn thời thơ ấu, khi Sở Triệu lại đối mặt với mình, cuối cùng cũng đã cảm nhận được khoảng cách thân phận giữa các thính giả do thực lực tạo ra.