Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 879 - Chương 879 [Cương Thi Tiên Sinh] Lần Thứ Hai 1

Chương 879

[Cương Thi Tiên Sinh] Lần Thứ Hai 1


Những người anh em từng cùng nhau cày ruộng trước kia, từng nghe Trần Thắng hô cao “nếu như một ngày tớ giàu có rồi, tớ sẽ không quên các cậu”, sau này sau khi Trần Thắng khởi nghĩa thành công, các anh em cùng nhau cày ruộng tới tìm anh ta, hầu nhau ăn no uống say, còn đi khắp nơi nói với người khác rằng trước kia Trần Thắng là người làm nông, cuối cùng, lại bị Trần Thắng gọi người giết chết.


Có những chuyện, ví dụ như cái gọi là tình hữu nghị, ví dụ như cái gọi là quan hệ, khi bị giấu diếm trước mặt anh, thì một chút khoảng cách giữa hai người sẽ bị xóa nhòa đi mất, mà một khi sự che đậy và giả dối bị phá vỡ, vậy mức độ khác biệt giữa địa vị, thân phận, và thực lực sẽ rất rõ ràng.


Đối với việc trong lòng Sở Triệu nghĩ thế nào, Tô Bạch cũng chẳng muốn để tâm, hắn chỉ đang nghĩ lát nữa mình sẽ đối diện với Huân Nhi thế nào.


Đối với Huân Nhi, Tô Bạch có ấn tượng tốt, nhưng loại ấn tượng tốt này chỉ giới hạn ở mức độ bạn bè bình thường, ngược lại nó thực sự không có khuynh hướng phát triển thành người yêu, đặc biệt là sau mấy lần Huân Nhi bày tỏ cõi lòng, thái độ lạnh nhạt của Tô Bạch cũng vẽ ra một vị trí khó xử trong mối quan hệ của hai người.


Đây có thể chính là bệnh chung của đàn ông, cho dù là Tô Bạch cũng không thể ngoại lệ, từ chối một đứa trẻ mà mình cực có hảo cảm, tóm lại vẫn sẽ cảm thấy có chút mắc nợ gì đó.


Sở Triệu tiến vào biệt thự, tầng hai của biệt thự không có bất cứ đồ dùng gia đình nào, hoàn toàn được bày trí như phòng tập võ, mà lúc này, Huân Nhi đang ngồi xếp bằng trên một tấm đệm hương bồ ở ngay chính giữa, trên người mồ hôi nhễ nhại, bên cạnh đặt một cây cung và một thanh dao găm hiện ra lam quang.


Tô Bạch đã từng cho Huân Nhi một pháp khí, nhưng hiện tại đã không còn thấy đâu.


Cố Phàm đang dựa vào bên cửa sổ, trong tay bưng một tách cà phê, nhìn thấy Tô Bạch tiến vào, anh ta cũng không có phản ứng gì cả, mà vẫn tiếp tục nhìn phong cảnh và vẫn tiếp tục uống cà phê, như thể làm như không có Tô Bạch vậy.


Huân Nhi mở mắt, nhìn thấy Tô Bạch tới, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, cô ta đứng dậy, nói với hắn: “Anh đã tới rồi.”


Tô Bạch bước đến bên cạnh cô ta, duỗi tay vỗ lên vai của Huân Nhi, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, trong người cô ta có một nguồn sức mạnh đang chảy xuôi, đó là một loại sức mạnh rất thần thánh và rất tinh thuần, mà Tô Bạch rất quen thuộc với loại sức mạnh này, dù sao thì số lần hắn đánh nhau với thính giả phương Tây cũng không ít.


“Đã xảy ra chuyện gì vậy, đã có chuyện gì xảy ra với sức mạnh trong cơ thể em?” Tô Bạch hỏi.


“Sức mạnh của kiếm sĩ.” Lúc này, Cố Phàm cuối cùng cũng quay người lại, nhìn Tô Bạch và bảo: “Tôi giúp Huân Nhi đổi nước thuốc, mỗi lần khi tắm rửa sẽ thêm một chút vào nước tắm, lại phối hợp với công pháp kiếm sĩ cấp thấp mà tôi đã đổi giúp cô ấy, hơn nữa, gần đây nhờ sự huấn luyện của tôi, mà hiện tại cô ấy đã có thực lực và ý thức chiến đấu của kiếm sĩ cấp thấp rồi.”


Cố Phàm vừa nói vừa mang chút vẻ thận trọng, anh ta nở nụ cười với Huân Nhi: “Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì trước đây, Huân Nhi từng được huấn luyện trong quân ngũ, nền tảng chém giết từ nhỏ cũng tốt, cho nên mới có thể nắm vững được cường hóa kiếm sĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”


Sở Triệu đứng ở một bên, dường như vì một vài chuyện gần đây, mà sự hiểu biết của anh ta về Tô Bạch lại càng sâu sắc hơn lúc trước, mà lúc này, anh ta nhạy bén phát hiện ra, không biết nguyên nhân gì thúc đẩy mà Tô Bạch rõ ràng đã đến bên rìa cuồng nộ rồi.


“Cảm ơn.” Huân Nhi gật đầu cảm ơn Cố Phàm một cách rất thỏa đáng.


“Đừng khách sáo như vậy, đều là bạn bè cả.” Khi nói câu này, Cố Phàm cố tình liếc mắt nhìn Tô Bạch.


“Bạn bè con mẹ cậu!”


Cơ thể của hắn xông về phía trước, tới thẳng trước mặt Cố Phàm.


Cả người anh ta sững sờ, anh ta không ngờ vậy mà Tô Bạch lại thật sự ra tay đánh người, lòng bàn tay lập tức phát lực, ly cà phê trong tay trực tiếp vỡ nát, cả người lùi lại phía sau theo bản năng.


Nhưng tốc độ của Tô Bạch thực sự quá nhanh, trải qua mấy lần gột rửa bởi phóng xạ hạt nhân ở thế giới chuyện xưa trước, mà bây giờ Tô Bạch đối với việc khống chế và dung hợp sức mạnh bản thân đã có một bước tiến bộ nhảy vọt so với trước kia.


Một bàn tay hắn trực tiếp tóm về phía cổ của Cố Phàm, hai tay anh ta chặn lại, tay của hai người va chạm vào nhau giữa không trung, phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó ngực Cố Phàm tê rần, hai cánh tay tự nhiên buông thõng, một bàn tay khác của Tô Bạch tiến quân thần tốc, tóm vào cổ của Cố Phàm, rồi trực tiếp đẩy, đẩy, đẩy.


“Ầm!”


Sau lưng Cố Phàm đập mạnh lên lan can phía sau, bị Tô Bạch húc bay thẳng ra khỏi lầu hai.


“Tõm!”


Hai người cùng nhau rơi xuống bể bơi bên dưới.


“Vù!”


Cố Phàm giang hai cánh ra, khí thế đột nhiên tăng lên, trước đó bị Tô Bạch đẩy thẳng đến tận đây, trong lòng anh ta cũng đã nghẹn một bụng khí.


Chỉ có điều, sau đó, Cố Phàm lại bị Tô Bạch trở tay vỗ một cái, đập anh ta chìm xuống đáy bể bơi, trực tiếp đâm đáy bể ra ra nửa cái hố, nước trong bể bơi bắt đầu nhanh chóng chảy ra ngoài.


Cũng may xung quanh biệt thự đều có rừng cây rậm rạp làm vật che chắn để cung cấp không gian riêng tư cho người sở hữu, cho nên toàn bộ chuyện xảy ra ở nơi này, ngược lại không cần lo lắng bị người ngoài nhìn thấy.


Cố Phàm không dám giằng co với Tô Bạch, bởi vì mỗi một lần Tô Bạch đều có thể áp chế chặt chẽ anh ta, cho dù là Tô Bạch hay là sức mạnh, thì bản thân mình ở trước mặt hắn hoàn toàn không có sức đối đầu một hiệp!


Về phần ma pháp hoặc chú ngữ mà một vài thiên thần am hiểu, nhưng trong chiến đấu cận thân, cũng hoàn toàn không có cơ hội thể hiện.


Hai cánh anh ta lại giang ra, Cố Phàm dự định bay lên trời trước, miễn cưỡng kéo dài khoảng cách với Tô Bạch rồi lại nói sau.


Chỉ có điều, anh ta vừa định bay vút lên, thì Tô Bạch đã trực tiếp hóa thân thành cảnh tượng sương máu bao phủ vị trí trên đầu anh ta, trong màn sương máu vọt ra một nắm đấm, trực tiếp đập lên sườn mặt trái tuấn tú của Cố Phàm.


“Bốp!”


Lần này, Cố Phàm chịu một quyền chắc nịch, cả người giống như trái tennis bị đập mạnh xuống dưới, đâm xuống bên cạnh hồ bơi, gạch men trên sàn cũng đều vỡ nát.


Chương 879

Bình Luận (0)
Comment