Chương 881
Mẹ Cháu Qua Đây 1
Như vậy cho dù Tô Bạch có tiến vào thế giới chuyện xưa này, và cho dù không đụng phải Huân Nhi, thì bản thân hắn cũng không đến mức trở về tay không, không phải sao?
Ít nhất, trong ấn tượng của Tô Bạch hiện tại, bên trong yêu huyệt đó chắc chắn ẩn chứa rất nhiều bí mật, ngày trước khi ở nơi đó, đám người mình chỉ biết bị động chạy trốn ở bên trong, cuối cùng nhanh chóng tìm được cách ra ngoài, mà hoàn toàn không có cơ hội thật sự tìm kiếm gì, mà lần này, nếu mình lại trở về thế giới chuyện xưa đó, ít nhất, mình của hiện tại sẽ không còn bị loại hồ yêu đó rượt chạy nữa, nếu như lại đụng phải yêu thú có loại cấp bậc giống như hồ yêu ngày trước, vậy ai rượt ai chạy, vẫn thật sự khó nói đấy.
Phía trước có một cột đèn giao thông, Tô Bạch dừng ở giao lộ đợi đèn đỏ.
Bên cạnh có một chiếc xe đỗ cạnh hắn, người ngồi ở vị trí lái là một cô gái, cô gái đeo kính râm, dáng người thấp bé, cũng có một loại phong tình thuộc về riêng cô ta, tuổi tác chắc hẳn không thể tính là rất lớn, nhưng cũng không tính là quá nhỏ, không có vẻ ngây ngô của thiếu nữ đơn thuần, mà lại càng giống một người phụ nữ có chồng mới kết hôn chưa được bao lâu, trải qua sự hun đúc của hôn nhân và cơ thể.
Đối phương chỉ vì đợi đèn đỏ mà có chút nhàm chán nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Tô Bạch, cô ta liếc mắt nhìn hắn thêm vài lần với vẻ hơi nghi ngờ, sau đó cầm di động, chụp mấy bức ảnh về Tô Bạch ở bên đó.
Lúc này, đèn hiện xanh, Tô Bạch thả lỏng phanh xe, rồi lái chiếc xe rời đi.
Cô gái chậm nửa nhịp, xe phía sau ấn còi giục, cô ta mới vội vàng đặt di động xuống, lái xe rời đi, chỉ có điều, cô ta vốn dĩ định rẽ trái ở nơi đó, nhưng lại trực tiếp đi thẳng theo chiếc xe của Tô Bạch.
Đối với chiếc xe đi theo phía sau mình, lúc đầu Tô Bạch cũng không phát hiện ra, ở trong thế giới hiện thực này, nói thật thứ cần hắn phải lo lắng và đề phòng cũng không nhiều.
Đặc biệt là lúc này mình vẫn còn ở trong Thượng Hải rộng lớn này, giữa các thính giả không có mối quan hệ nhân quả cần thiết thì cũng sẽ không tới cố tình giết anh, mà cho dù gặp phải đụng xe gì đó, thì Tô Bạch cũng không chết được, nếu hắn lại thần kinh dung dinh đề phòng cái nọ, đề phòng cái kia, vậy mới là ăn no rửng mỡ.
Nhưng đại khái sau mười lăm phút, chiếc Sedan màu đỏ đó vẫn đi theo phía sau mình, nên Tô Bạch hiển nhiên cũng đã phát hiện ra manh mối. Vì thế, hắn cố tình rẽ xuống đường phụ tại giao lộ phía trước, chiếc Sedan màu đỏ cũng đi xuống theo hắn.
Tô Bạch bật xi nhan phải, rồi đỗ xe ở bên cạnh. Chiếc Sedan màu đỏ lái qua hắn trước, nhưng rất nhanh cũng dừng ở vị trí cách đó hai mươi mét.
Tô Bạch ngồi trong xe mà không hề xuống, duỗi tay sờ cằm mình, châm một điếu thuốc.
Cô gái xuống xe, đi một đôi giày thể thao đế cao, trong tay cầm di động và túi xách, đi thẳng đến bên Tô Bạch.
“Là anh Tô Bạch phải không? Anh Tô Bạch? Là anh sao?”
Đối phương trực tiếp gọi tên của mình, khiến Tô Bạch trong lúc nhất thời cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó, ngay khi cô gái tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, từ đường nét gương mặt xinh đẹp của cô ta có một chút tương tự với một người phụ nữ trong trí nhớ của mình, thì hắn mới xem như đoán ra được thân phận của cô gái này.
“Là anh, dì có khỏe không?”
Người ta nhớ tên hắn, mà hắn lại quên mất cô ta tên gì, đây quả thực là một chuyện khá xấu hổ, cho nên Tô Bạch chỉ có thể hỏi thăm dì một chút trước, để thể hiện mình vẫn còn nhớ bọn họ.
“Mẹ em khỏe lắm, anh họ, em vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy có chút quen mắt rồi, sau đó lấy di động ra chụp vài tấm ảnh của anh gửi cho mẹ em, sau khi mẹ em gửi tin nhắn trả lời xác định là anh, lúc này em mới lái xe đi theo anh miết đó. Đúng rồi, anh họ, lúc trước không phải anh nói sẽ tới tham gia hôn lễ của em sao, sao cuối cùng lại lỡ hẹn thế?”
Tô Bạch nhún vai: “Thật ngại quá, lúc đó vừa vặn có việc.”
Ánh mắt của cô gái liếc qua chiếc xe và quần áo trên người Tô Bạch, trên gương mặt ngược lại không hề lộ ra vẻ khinh thường đó, mà chỉ có một loại thương xót.
Đúng vậy, là một loại thương xót.
Vừa nghĩ đến người anh họ trước đây có gia cảnh vượt trội, thi thoảng còn gửi một vài túi xách và nước hoa đắt tiền cho mình, nhưng bây giờ lại lái loại xe này trên đường, khiến cô gái vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.
Nghe nói anh họ làm ăn thua lỗ, toàn bộ gia sản đều mất sạch, tuy rằng trước đây anh họ không qua lại quá nhiều với người thân bên đó, nhưng ít nhất thì vào ngày lễ ngày tết, thi thoảng vẫn có thể từ trong miệng một vài người thân đó nghe ra được một vài chủ đề về hắn, nhưng bắt đầu từ gần đây, anh họ trên cơ bản đã biến mất khỏi vòng người thân, đại khái là sau khi tập đoàn vốn rất khả quan cũng tan thành tro bụi, thì một người trẻ tuổi nghèo túng, cũng đã không có điểm nào lại khiến đám người thân nổi lên hứng thú nữa.
“Anh họ, về nhà em ngồi một chút đi, mẹ em nhớ anh lắm đó.” Cô gái chống tay lên cửa sổ xe của hắn, nhìn Tô Bạch và nói một cách rất nghiêm túc.
Tối mai Huân Nhi sẽ tiến vào thế giới chuyện xưa, nên Tô Bạch vẫn còn cần về nhà để bàn bạc một vài chuyện với đám người mập mạp và hòa thượng, cho nên hắn lập tức định từ chối, nhưng đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn vào miếng ngọc bích treo trên cổ của cô em họ này.
Ngọc bích khắc hình một Bồ Tát, mang theo một đường vân nguyên thủy, cho nên lại càng lộ rõ vẻ quý giá, trước đó Tô Bạch cũng không phát hiện ra, nhưng bây giờ sau khi ánh mắt nhìn qua, lại phát hiện trên ngọc bích có một làn sóng dao động năng lượng hơi yếu.
Lẽ nào là pháp khí hộ thân?
Điều ngày ngược lại cũng không có gì kỳ quái cả, pháp khí cấp thấp hoặc là sứt mẻ, thường được một vài người giàu có mua để làm bùa hộ mệnh.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện ra có chỗ không đúng, sức sống trên người cô em họ của mình, đang không ngừng chảy vào trong ngọc bích với một loại cách thức rất chậm, nhưng lại liên tục không ngớt.
Đây không phải là pháp khí, mà là tà khí!