Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 882 - Chương 882 Mẹ Cháu Qua Đây 2

Chương 882

Mẹ Cháu Qua Đây 2


Dường như phát hiện ra Tô Bạch đang để ý đến miếng ngọc bích trên cổ mình, cô gái nở nụ cười bảo: “Đây là em rể anh mua cho em đó, em và mẹ em mỗi người một miếng, hình như chỗ anh ấy vẫn còn, anh về nhà với em đi anh họ, em cũng lấy một cái cho anh.”


Tô Bạch vốn định từ chối, nhưng lúc này vẫn gật đầu, bỏ đi, trước đi thăm dì út đã, nếu đã gặp phải loại chuyện này, mà mình còn sợ phiền phức, lười ra mặt thì lại có chút không nói nổi, về phần chuyện của Huân Nhi, ngay khi em họ lái xe dẫn đường ở trước mặt, Tô Bạch đã cầm di động gửi một tin nhắn vào nhóm wechat có mập mạp, hòa thượng, và Gia Thố, nói đại khái mình dự định sử dụng phần thưởng đặc biệt đó để trở về thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], hỏi ý kiến và làm thế nào để sửa mái nhà dột một cách thích hợp.


Tô Bạch nhớ chú của mình đã qua đời được vài năm, nhưng dì cũng vẫn luôn ở một mình, gia đình có một khu biệt thự chất lượng trung bình, chân nhân bất lộ tướng, khá phù hợp với lối sống nhất quán của dì.


Xe đỗ lại trên con đường ở cửa, sau khi em họ xuống xe, cô ta đi thẳng đến bên người phụ nữ đẹp đang đứng bên cạnh cửa nhìn ra xa, kéo tay người phụ nữ và chỉ về phía Tô Bạch ở bên này.


Tô Bạch bước tới, nhẹ nhàng gật đầu với người phụ nữ đẹp, gọi một tiếng: “Dì.”


“Ôi, thằng nhóc thối nhà con, đã mấy năm rồi không nhìn thấy con, cứ nhất định phải để em con bắt được con về từ trên đường.”


Dì kéo tay Tô Bạch tiến vào cửa nhà một cách thân thiết, đồ trang trí trong nhà cũng rất khiêm tốn, nhưng lại lộ rõ phong cách và khí chất, sau khi sắp xếp để Tô Bạch ngồi lên sô pha, dì kêu em gái nói chuyện với Tô Bạch để mình vào nhà bếp chuẩn bị hoa quả.


Tô Bạch đang định hỏi chuyện với em gái về cậu em rể này một chút, nhưng ai ngờ dì bưng nho và hoa quả đã rửa sạch từ trong nhà bếp đi ra, lại trực tiếp lên tiếng: “Cả nhà các con rõ là có một cái đức tính này, rất lạnh nhạt với bạn bè thân thích, mấy ngày trước mẹ con có qua đây, dì còn tưởng sẽ ở lại mấy ngày với dì nữa đấy, nhưng ai ngờ ngày hôm sau ngay cả chào hỏi cũng không nói mà đã đi luôn rồi.”


“Xoảng…”


Chén trà trong tay Tô Bạch trực tiếp rớt xuống, vỡ nát.


.


Mẹ của mình, không, nói một cách chính xác thì người phụ nữ đó đã trở về rồi sao?


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch đột nhiên có chút cảm giác sau lưng phát lạnh, nhưng cùng với đó, không phải là sợ hãi, mà là một loại lạnh lẽo khắc vào trong tim, và một ngọn lửa tức giận bùng cháy hừng hực bên dưới tầng băng!


Trong đầu hắn không kìm được mà bắt đầu hiện ra hai bức ảnh đó, cũng hiện ra cảnh tượng khi mình còn nhỏ, vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh bị ném vào trong bồn rửa ở nhà vệ sinh bệnh viện, dùng nước máy để xối rửa.


Trong bình dung dịch nuôi cấy thủy tinh đó, mình trôi nổi ở bên trong, nhìn cuộn tranh đó không ngừng lật sang trang, ở nơi đó, mình đã trải qua “cuộc sống thời thơ ấu đầy tươi đẹp”.


Mập mạp đã từng nói đùa với hắn, nói mục tiêu cuộc đời của hắn hiện tại rất rõ ràng, mục tiêu thứ nhất là giết mẹ mình, mục tiêu thứ hai là giết cha mình, mục tiêu thứ ba chính là giết chết mình thực sự.


Nhưng loại lời nói đùa mang theo ý tứ trêu chọc này, cho dù là sau khi mập mạp nói xong, cũng không cười nổi, vì nó thực sự là quá nghiêm trọng, cũng quá nặng nề.


Tô Bạch đánh vỡ chén trà, em họ và dì cũng giật nảy mình, hai người phụ nữ bắt đầu thu dọn, nhưng ngược lại cũng không có người nào trách mắng hắn “tay thô chân thô”, dù sao thì cho dù là dì hay là em họ, cũng không khiếm nhã đến mức coi thường Tô Bạch điều gì chỉ vì hiện giờ hắn đã “phá sản”.


“Sao vậy, không phải bà ấy nói mẹ con các con đã liên lạc rồi sao?” Dì rõ ràng đã phát hiện ra sự khác thường của Tô Bạch khi nghe được tin tức về mẹ mình.


“Vâng, liên lạc thì vẫn thường liên lạc, nhưng cũng đã rất lâu chưa gặp rồi.” Tô Bạch giải thích, vậy mà trước đó mình lại bộc lộ trạng thái tâm lý của mình ra trước mặt người bình thường, điều này thực sự không nên, nhưng Tô Bạch cũng không quá để ý đến điểm này, vì dù sao chuyện này cũng khiến mình hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.


“Ồ, là vậy sao, bà chị này của dì vẫn luôn như vậy, chị ấy nói nếu con trẻ đã lớn sẽ có cuộc sống của chính con, còn chị ấy, nếu đã nuôi dưỡng đứa trẻ lớn rồi, thì cũng nên có cuộc sống của riêng chị ấy, cho nên hai người tốt nhất đừng liên quan đến nhau nữa.”


Khi dì nói đến đây, lại nhìn con gái mình.


Em họ nở nụ cười: “Cũng may mẹ em và bác không giống nhau, bằng không thì em thảm rồi, em đó mà, cho dù là đã kết hôn rồi, nhưng em vẫn muốn ở chung với mẹ em thôi.”


Sau gián đoạn về chuyện của mẹ mình trước đó, Tô Bạch đột nhiên nhớ ra miếng ngọc bích trên cổ dì và em họ, lập tức nói: “Dì, hình như ngọc bích trên cổ dì có vấn đề.”


“Có vấn đề? Vấn đề gì vậy con, đây là quà tiểu Lưu tặng cho dì đấy, hai mẹ con dì mỗi người một miếng, con xem xem, có phải có vấn đề gì đó về độ tinh khiết không?” Dì chủ động tháo miếng ngọc bích trên cổ xuống, rồi đưa cho Tô Bạch.


Tô Bạch nhận miếng ngọc bích, quả nhiên, miếng ngọc bích này giống y như trên cổ em họ mình, có tác dụng hấp thụ sức sống của con người, mà Bồ Tát và tượng Phật trong ngọc bích, thì lại càng này càng lộ ra vẻ sống động vì không ngừng rút sức sống của người đeo.


“Dì, trong miếng ngọc bích này hàm chứa tạp chất đặc biệt, người bình thường không nhìn ra được, nhưng đối với cơ thể người thực ra không tốt cho lắm, có phải hiện tại dì và em họ buổi tối ngủ không được sâu, dễ gặp ác mộng đúng không?”


“Đúng là có thật, lẽ nào nguyên nhân thật sự nằm ở miếng ngọc bích này sao?” Dì có hơi ngạc nhiên bảo.


“Thật sự nguyên nhân nằm ở miếng ngọc sao?” Em họ lập tức đứng dậy: “Lưu Thành chết tiệt này, cầm cái thứ tồi tàn gì đó này về cho em và mẹ em, đợi anh ta từ Nhật Bản trở về, anh ta chắc chắn sẽ không xong với em đâu.”


“Thiến Thiến, đừng không biết lớn nhỏ, anh họ con còn đang ngồi ở đây đấy, con nổi nóng cái gì, không phải anh họ con cũng đã nói rồi sao, người bình thường không nhìn ra được vấn đề ở miếng ngọc bích này, phỏng chừng tiểu Lưu cũng bị người lừa mà thôi, nhìn thấy đồ đẹp mắt thì mua về tặng chúng ta, người ta cũng không có ý xấu mà.”


Em họ được mẹ khuyên bảo một hồi, lúc này mới nén giận ngồi xuống.


“Nhưng sao anh họ lại biết vậy, à, em biết rồi, trước đây anh họ chắc chắn đã từng thấy rất nhiều đồ tốt.”


Tô Bạch mỉm cười, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.


Trọng tâm câu chuyện nói đến đây, dì nói với Tô Bạch, mang theo chút ý tứ đau lòng: “Tiểu Bạch, đàn ông ấy mà, sự nghiệp có thể bắt đầu lại từ đầu, nếu như con cần gì thì cứ nói với dì, dì sẽ ủng hộ con trở lại ngày xưa.”


Chương 882

Bình Luận (0)
Comment