Chương 883
Mẹ Cháu Đã Chết Rồi
Tô Bạch biết, dì của mình thực ra cũng là người xuất thân từ nhà làm quan, cũng giống như người được gọi là mẹ đó của mình, cho nên, lúc trước người được gọi là mẹ và người được gọi là cha đó của mình, sự se duyên giữa hai người về phương diện thế tục mà nói, lại càng giống như một loại liên hôn chính trị giữa hai gia tộc hơn.
“Em rể đâu dì?” Tô Bạch hỏi: “Nghe em họ nói, thì đang công tác ở Nhật Bản phải không?”
“Đúng thế, anh ấy đang làm việc ở Nhật.” Em họ lôi di động ra, đưa cho Tô Bạch: “Anh nhìn đi, đây là ảnh của hai đứa bọn em.”
Trong bức ảnh, em họ rúc vào trong lòng một người đàn ông trẻ tuổi, sau lưng là một dãy núi cao trải dài, còn có hồ nước rộng màu xanh nhạt, giữa đôi vợ chồng nhỏ, ngược lại cũng có thể thể hiện ra một loại khí chất của năm tháng bình lặng đó.
“Phía sau này là Nhĩ Hải sao?” Tô Bạch hỏi.
“Đúng vậy, tuần trăng mật bọn em không ra nước ngoài chơi, mà ở Đại Lý nửa tháng.” Em họ đáp.
Nếu người gọi là em rể đó đã không ở trong nước, vậy Tô Bạch cũng không có cách nào đối chiếu xem đối phương thật sự có vấn đề gì hay không, mà chỉ có thể nói, sau này đối phương nên để ý một chút, hoặc là cũng có thể gửi bài đăng vào trong diễn đàn thính giả, để một thính giả cấp thấp đi tới Nhật Bản điều tra một chút về người này, Tô Bạch chỉ cần chi trả một chút điểm cốt truyện hoặc là trả thù lao bằng pháp khí mà mình không dùng tới là được.
Hắn đứng dậy: “Lần trước khi mẹ con tới đây, đã ở đây một đêm phải không? Hay là bà ấy có để lại thứ gì không?”
Ánh mắt của Tô Bạch liếc nhìn xung quanh một lượt, nhưng ngoại trừ miếng ngọc trên người em họ và dì ra, thì hắn cũng không phát hiện ra những thứ đặc biệt gì khác.
“Hai mẹ con các con rốt cuộc đã bao lâu rồi không gặp nhau, được rồi, dì dẫn con đi xem phòng mà mẹ con từng ở một chút, Thiến Thiến, con thử gọi điện liên lạc với bác cả của con xem, nói chị ấy thế này cũng tệ quá rồi, nếu chị ấy vẫn còn ở Thượng Hải, thì kêu chị ấy lập tức qua đây, một nhà chúng ta cùng nhau tụ họp.”
Thiến Thiến gật đầu đồng ý, cầm di động của mẹ mình lên định lật tìm số điện thoại của bác cả.
Tô Bạch đi tới cửa một căn phòng dưới sự dẫn dắt của dì.
“Tiểu Bạch, con tự mình xem đi, lần trước dì nhờ người mang một ít nước dùng lẩu từ Thành Đô về, lát nữa bốn người chúng ta cùng làm một bữa lẩu nhỏ ăn nhé.” Dì nói xong, còn hơi lo lắng vỗ lên vai Tô Bạch: “Tối nay nhất định phải ở chỗ dì ăn cơm đấy, đã vài năm không gặp con rồi, thời gian ăn cơm chắc vẫn có chứ hả?”
“Đương nhiên có rồi.” Tô Bạch cười.
“Thế này mới phải chứ.”
Dì đi rồi, một mình Tô Bạch đi vào trong phòng ngủ.
Vừa nghĩ đến đợt trước người phụ nữ đó đã ngủ ở nơi này một đêm, Tô Bạch dường như có thể ngửi ra được khí tức lạnh lùng và nguy hiểm trong phòng ngủ này.
Phòng rõ ràng đã được dọn dẹp qua, trông rất ấm áp, Tô Bạch ngồi ở bên giường, đối diện với bàn trang điểm trước mặt, bàn trang điểm mang phong cách châu Âu, đáy và khung màu trắng, mang đến cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ và tươi sáng.
Hắn đứng dậy, đi tới phía trước bàn trang điểm, bên trên còn đặt một ít mỹ phẩm, chỉ có điều, không biết những món mỹ phẩm này rốt cuộc là của dì hay là thứ mà người phụ nữ đó đã từng dùng.
Tô Bạch nhìn bàn trang điểm, trong đầu tưởng tượng ra người phụ nữ đó có khả năng đã ngồi ở nơi này vào mấy ngày trước, trang điểm bên bàn trang điểm.
Trong lúc nhất thời, nắm tay phải của hắn siết chặt, gân xanh trực tiếp nổi lên, trên người cũng lộ ra khí tức cực kỳ áp lực.
Nếu nơi này không phải là nhà của dì, vậy thì bây giờ rất có khả năng Tô Bạch sẽ không thể nào kiềm chế được mà phá hủy toàn bộ mọi thứ xung quanh để trút cơn giận trong lòng mình.
Lúc này, đôi mắt của hắn đột nhiên phát hiện ra gì đó, trên tấm gương ở bàn trang điểm hình như có một đường vân, đường vân này không phải bị mài mòn ra, mà giống như bị người dùng móng tay cào vào.
Phải biết rằng tuy kính rất giòn, nhưng độ cứng cũng rất lớn, Tô Bạch tiến lại gần, duỗi tay sờ lên, quả thực là vết tích dùng móng tay của ngón tay nhẹ nhàng cào ra, vết tích này kéo dài đến mép tấm gương.
Rốt cuộc dấu vết này có ý nghĩa gì thì Tô Bạch không rõ, nhưng rất nhanh, ngay khi hắn lùi một bước về phía sau, trong đầu lặng lẽ hiện ra một hình ảnh, người đó ngồi trước bàn trang điểm, tay trái chống đầu mình, hai chân vắt chéo, có đôi khi ngón út sẽ nhẹ nhàng vuốt ve bàn trang điểm, sau đó, toàn bộ gương mặt của bà ta hướng về phía tầm nhìn hướng tới, cũng tức là trên vách tường chếch về phía trước so với bàn trang điểm, ánh mắt của Tô Bạch cũng nhìn qua, nơi đó treo một bức ảnh kết hôn, là ảnh chụp chung ở hai người em họ và em rể, hai người này đúng là trai tài gái sắc.
Bà ta ngồi ở nơi này, nhìn vào bức ảnh kết hôn một cách nhàn nhã và tự đắc rất lâu sao?
Tô Bạch có hơi không thể hiểu được, rốt cuộc bà ta đột nhiên thấy nhàm chán vô vị hay là thật sự có thâm ý khác?
Hắn ở trong phòng ngủ chừng hai mươi phút, thì dì ở bên ngoài gọi: “Tiểu Bạch, ra ăn lẩu thôi, nhìn xem nước lẩu của dì con chế thế nào đi, nhiều năm như vậy không gặp, thật sự quên mất rốt cuộc con thích ăn lẩu vị nào rồi.”
“Vâng.” Tô Bạch đáp một tiếng, khi đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ, tay hắn đột nhiên run lên một cái, trên gương mặt cũng lập tức lộ ra vẻ nghiêm túc. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Trong trí nhớ của mình, hai cha mẹ hờ đó của mình, không phải đã chết vì tai nạn giao thông vào năm mình bảy tuổi rồi sao, khi ấy chính họ hàng thân thích cũng chấp nhận cách nói này, thậm chí còn có người gọi là người thân muốn tới nhận nuôi Tô Bạch để ngầm chiếm đoạt tài sản của hắn, nhưng sau đó bị chính hắn từ chối.
Vậy, rất dễ nhận thấy, trong nhận thức của dì mình, mẹ mình chắc hẳn đã chết rồi, hơn nữa chết được gần hai mươi năm rồi, nhưng tại sao dì vẫn có thể nói chuyện với mình một cách bình tĩnh rằng mấy ngày trước mẹ mình đã tới nơi này thăm bà ấy, hai người còn nói chuyện với nhau, hơn nữa còn dự định ở lại một khoảng thời gian?
Toàn bộ chuyện này, rốt cuộc là sao?
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện ra một câu nói “mẹ cháu từng tới đây” khi dì út bưng hoa quả từ trong phòng bếp đi ra, nhưng mẹ cháu đã sớm chết rồi cơ mà!