Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 884 - Chương 884 Bóng Dáng Trở Về 1

Chương 884

Bóng Dáng Trở Về 1


Lẩu của dì không phong phú cho lắm, nhưng cho dù là nước lẩu hay là số lượng đồ nhúng không nhiều cho lắm đều rất tinh xảo, ngược lại cũng chỉ có ba người ăn, mà hai người trong đó còn là nữ, cho nên hiển nhiên không cần phải chuẩn bị quá nhiều.


Tóm lại, bữa lẩu này ăn cũng rất ấm áp, cũng rất ngon miệng, trước khi Tô Bạch rời đi, dì còn dặn dò hắn phải thường xuyên tới thăm bà ấy, hiện tại bản thân Tô Bạch cũng không thường xuyên ở Thượng Hải, có khả năng sau này sẽ không có nhiều cho hội cho lắm.


Tô Bạch rời khỏi nhà dì, lái xe rời đi một cách rất chậm rãi.


Trong đầu hắn, thực ra đã sớm biết chuyện cha mẹ mình không chết, trước đây hắn chỉ nghi ngờ liệu có phải cha mẹ mình là thính giả hay không, nhưng bây giờ trên cơ bản đã có thể kết luận được rồi, cho nên, chuyện cha mẹ mình chết vì tai nạn giao thông khi mình bảy tuổi, sớm đã bị Tô Bạch quên sạch bách, hoặc là nói hắn không thèm đếm xỉa đến, bởi vì đó chắc hẳn là thủ đoạn của cha mẹ mình hoặc là Phát Thanh làm ra, cũng bởi vậy mà trước đây Tô Bạch mới không nhận ra dì và mọi người, chắc hẳn không biết cha mẹ vẫn còn sống.


Nhưng bây giờ, dì mình và em họ đều cho rằng mẹ mình vẫn còn sống, bọn họ đối với việc mẹ mình đến thăm một chút cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, mà cảm thấy rất hiển nhiên, chuyện này rất đáng để suy nghĩ.


Có hai khả năng, một khả năng là dì và em họ bị người thay đổi trí nhớ, ví dụ như bà mẹ hờ không biết trốn ở nơi nào đó cảm thấy chán cái cảnh cô độc này quá, cho nên muốn trở về xem sao, sau đó thay đổi trí nhớ của dì và em gái, khiến họ có một loại cảm giác “người xưa trở về”.


Loại chuyện này, người phụ nữ đó tuyệt đối có thể làm mà không mang một chút gánh nặng tâm lý nào, vì đó là một người phụ nữ ích kỷ và máu lạnh tuyệt đối, trong từ điển của bà ta, dường như chỉ có bản thân bà ta mà thôi.


Còn một khả năng khác, đó chính là cha mẹ mình đã chết vì tai nạn giao thông khi mình bảy tuổi, bởi vì bọn họ gặp phải chuyện gì đó trong thế giới chuyện xưa, có lẽ bọn họ đã làm ra hiện tượng giả và lừa được Phát Thanh, khiến Phát Thanh cho rằng bọn họ đã chết, căn cứ theo sự sắp xếp của Phát Thanh đối với cái chết của các thính giả ở thế giới hiện thực, cha mẹ mình qua đời với hình thức tai nạn xe cộ, vậy về cả phương diện xã hội và về phương diện gia đình, toàn bộ người có liên quan đến cha mẹ mình đều sẽ chấp nhận sự thật này một cách rất hiển nhiên, mà không hề nghi ngờ một chút nào.


Nhưng khả năng gần nhất, cũng không biết là do người phụ nữ đó cố tình, hay là bị động bị Phát Thanh phát hiện ra chuyện gì đó, mà Phát Thanh đã phủ định suy luận này, cũng phủ định nhận thức này, vậy rất hiển nhiên, trong ý thức của bạn bè thân thích, người vốn dĩ đã chết gần hai mươi năm, tự nhiên lại “sống” trở lại.


Nhưng người phụ nữ đó đột nhiên “sống” lại, rốt cuộc có ý nghĩa gì?


Tô Bạch đương nhiên không tin người phụ nữ đó và người đàn ông kia vẫn luôn trốn ở một nơi tự như chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, làm một đôi “thần điêu hiệp lữ”, giữa người đàn ông và người đàn bà đó hoàn toàn không có tình yêu gì đáng nói đến.


Nhưng bà ta đã trở về, lại còn xuất hiện ở Thượng Hải, khiến Tô Bạch có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.


Lúc trước, “mình thật sự” đó đã từng xuất hiện rồi, nhưng “mình thật sự” đó ở trước mặt mình của hiện tại, chỉ có thể là một kẻ đáng thương như một thằng hề, ngoại trừ ấm ức một mình ở sau lưng ra, thì hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt mình.


Nhưng người phụ nữ đó thì lại khác.


Nói một cách không hề khoa trương một chút nào, thì địa vị của bà ta lại càng trên Lệ Chi, trước đây Lệ Chi cũng được đào tạo từ dưới tay của bà ta, nhưng có thể suy ra được, mối quan hệ giữa Lệ Chi và bà ta cũng không tốt, hai người cũng đã sớm đối lập với nhau.


Có đôi khi Tô Bạch cũng đang nghĩ, lúc trước, hai người cha mẹ hờ đó của mình xây dựng cô nhi viện, thật sự là để hành thiện tích đức sao?


Trong cô nhi viện xuất hiện hai thính giả là Lệ Chi và Hải thiếu gia, mà nói không chừng còn xuất hiện cả những thính giả khác nữa, có khả năng đang ẩn náu mà Tô Bạch không biết, cũng có khả năng đã sớm chết trong thế giới chuyện xưa rồi.


Nhưng đôi nam nữ đó, tuyệt đối không có khả năng nổi lòng nhân từ đi thu nhận trẻ mồ côi và nuôi dưỡng chúng.


Một vài chuyện biết được càng nhiều, sẽ càng cảm thấy rất tàn khốc, có rất nhiều chuyện ở dưới lớp vỏ ngoài chân thiện mỹ, thứ đang che giấu lại chính là loại lưỡi dao sắc bén đầm đìa máu tươi, đủ để đâm người ta thấy đau đớn đó.


Cũng may, lúc này, Tô Bạch cuối cùng cũng ý thức được tầm quan trọng của việc hiện tại mình có một sào huyệt, chỉ cần mình vẫn luôn ở trong sào huyệt này, và bên cạnh có đám người hòa thượng, lại thêm Cát Tường cũng ở đó, thì ít nhất mình cũng có một chút dũng khí đối đầu với người phụ nữ đó.


Về phần có thể giết được bà ta hay không, không phải là vấn đề mà Tô Bạch cần phải nghĩ ngợi hiện tại, nhưng sẽ, sẽ có một ngày như vậy, đợi đến khi mình tiếp tục thấm nhuần trong thế giới chuyện xưa, tiếp tục mạnh mẽ, và tiếp tục trưởng thành, rồi mình sớm muộn gì cũng có một này, có thể sở hữu năng lực giết chết bà ta, đến khi ấy, phỏng chừng Phát Thanh cũng sẽ mong sự việc này thành công.


Có khả năng Phát Thanh cũng sẽ vui lòng đi giúp mình một phen, một lần lửa cháy thêm dầu xuất hiện, vậy khi đó mình thật sự sẽ “phụng thiên thừa vận, Phát Thanh chiếu viết”.


Bất tri bất giác, xe đã lái đến trước cửa nhà, Tô Bạch dừng xe, khi đẩy cửa sắt, hắn nhìn xung quanh theo bản năng, dường như trong bóng tối có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, và đang quan sát mình.


Có lẽ trong lòng mình bắt đầu thần hồn nát thần tính rồi đi, Tô Bạch nghĩ như vậy, sau khi biết được người phụ nữ đó trở về, hắn biết, mình quả thực đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.


Khi tiến vào cửa và thay giày ở huyền quan, hắn nhìn thấy Cát Tường nằm phủ phục ở nơi đó, đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt mèo giống như hổ phách đó.


Tô Bạch duỗi thắt lưng, vươn tay vỗ lên đầu Cát Tương, Cát Tường phá lệ không tỏ vẻ phản cảm với hành động coi nó như thú cưng này của hắn, mà chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như con người đang thở dài, sau đó đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ.


Giờ này, thằng nhóc chắc hẳn đã ngủ rồi, Cát Tường theo lệ sẽ ở bên cạnh giường.


Chương 884

Bình Luận (0)
Comment