Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 886 - Chương 886 Trời Đã Sáng Rồi 1

Chương 886

Trời Đã Sáng Rồi 1


“Cút cái bồn cầu thịt đó của anh đi.” Tô Bạch trừng mắt nhìn mập mạp, biết con hàng này thích nhất là không đứng đắn, nhưng khả năng đó của anh ta quả thực rất thực tế.


Nếu mình quay trở lại thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], vậy mình sẽ trực tiếp xuất hiện trong địa lao với tình trạng liên tục đi ra ngoài, khả năng này rất lớn.


Trước đây mình vẫn còn quá yếu ớt, hiển nhiên không thể so được với hiện tại, nhưng mình của hiện tại, liệu có đủ khả năng xông ra khỏi địa lao đó hay không?


Những người luyện khí đó thực ra cũng không phải là nhân vật dễ đối phó gì, hơn nữa, sở dĩ mình chọn tiến vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], là vì vẫn muốn cố hết sức tìm cách giúp đỡ Huân Nhi.


Đương nhiên, tìm kiếm lợi ích cũng không mâu thuẫn với việc cố hết sức Huân Nhi, nhưng Tô Bạch chỉ có ba tiếng đồng hồ mà thôi, rất có khả năng, hắn không làm được gì, thậm chí ngay cả Huân Nhi ở đâu cũng không tìm được.


Nhưng loại chuyện này, cứ tận tâm hết sức đi làm, còn lại phụ thuộc vào ý trời, nếu mình đã làm rồi, cũng sẽ không thẹn với lương tâm, Tô Bạch cảm thấy mình thật sự rất ích kỷ, nhưng việc mình có thể làm, giới hạn cao nhất cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.


Hắn thả lỏng sau lưng, cả người dựa lên ghế sô pha, trong tay cầm một tách trà, cảm nhận hơi ấm truyền tới từ thành cốc.


“Đại Bạch, tự cậu suy nghĩ thêm đi, chúng tôi đi nghỉ trước đây.” Hòa thượng mở miệng nói.


Tô Bạch gật đầu.


Hòa thượng và Gia Thố lại trở về phòng mình, còn mập mạp thì tiếp tục xem tivi, đại khái sau nửa tiếng, Tô Bạch cảm thấy mình nên nghỉ ngơi, khi hắn đứng dậy, mập mạp đột nhiên mở miệng nói: “Đại Bạch, mọi chuyện cũng không thể cưỡng cầu được đâu.”


Tô Bạch sững sờ, nhìn anh ta, hỏi với vẻ có hơi quan tâm: “Anh vẫn còn đang tìm hiểu nhân quả sao?”


“Không dám chơi nữa, thật sự không dám chơi nữa rồi.” Mập mạp lắc đầu, chỉ có điều, chẳng ai biết được rốt cuộc lời này của anh ta là thật hay giả, anh ta hiếm khi nhìn Tô Bạch một cách khá nghiêm túc như vậy: “Thực ra, còn có rất nhiều sự lựa chọn khác, nhưng cậu lại cứ cố chấp muốn vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] như vậy, chắc chắn là có dự định và mục đích của cậu, nhưng lại quay trở về trong thế giới chuyện xưa đó, ở nơi đó có sự cân bằng của Phát Thanh, nếu như cậu nôn nóng muốn đi làm chuyện gì đó, cậu làm chuyện gì, thì Phát Thanh cũng sẽ thuận tiện làm ra sự thay đổi ở nơi đó, khiến ảnh hưởng từ việc mà cậu đã làm hoàn toàn biến mất. Đây chính là sự cân bằng thuộc về Phát Thanh, bởi vì nếu như không cân bằng, vậy cũng sẽ không có tính cốt truyện mà Phát Thanh theo đuổi.”


“Tôi biết, nhưng có đôi khi, cho dù biết có khả năng tốn công vô ích, nhưng làm và không làm, vẫn có sự khác biệt rất lớn, không phải sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


Mập mạp gật đầu: “Chỉ cầu an tâm.”


“Chỉ cầu an tâm.” Tô Bạch lặp lại một lần, sau đó nói với mập mạp: “Tôi đi tắm rồi đi nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Đợi khi bóng người của hắn rời khỏi phòng khách, mập mạp cho lạc vào trong miệng, sau khi mấp máy môi, lại nhổ toàn bộ vỏ lạc ra, nuốt thịt quả ở bên trong, rồi thở dài.


Một đêm này ngủ không được an ổn cho lắm, cho dù bản thân Tô Bạch tự nhận khả năng chịu đựng tâm lý của mình khá mạnh, nhưng trong đầu hắn vẫn không kìm được mà nhìn thấy một hình ảnh trong bức tranh trước đó.


Mình đi trên con đường nhỏ ở nghĩa trang, Sở Triệu đứng trước mộ phần của Huân Nhi với vẻ rất bi thương, tấm ảnh của Huân Nhi ở trên mộ, vẫn như cũ đẹp đẽ đến vậy.


Cho dù trong đáy lòng Tô Bạch hết lần này đến lần khác dạy mình cứ tận tâm hết sức đi làm, còn lại phụ thuộc vào ý trời, ép buộc mình coi Huân Nhi như một người bạn bình thường của mình, có thể giúp được thì giúp, mà không thể giúp cũng không phải là trách nhiệm của mình.


Nhưng loại cảm giác khó chịu này vẫn đang không ngừng quấy rầy nội tâm của Tô Bạch.


Trời còn chưa sáng, khi mới hơn ba giờ sáng Tô Bạch đã tỉnh lại, nhìn con trai đang ngủ ở bên cạnh mình, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn mang theo mùi hương sữa của con trai một cái.


Nếu còn có ai có thể khiến mình liều lĩnh, vậy cũng chỉ còn lại đứa trẻ này mà thôi.


Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng bếp lấy một chai bia lạnh trong tủ lạnh ra, ngón tay cái đẩy nắp chai, uống một hơi hết hơn phân nửa bình.


Tô Bạch không thích uống rượu, thậm chí bình thường ngay cả đồ uống cũng rất ít uống. Nhưng vào lúc này, hắn vẫn cảm thấy mình có thể hơi buông thả một chút.


Hắn ngồi lên sô pha trên phòng khách, trên bàn trà có lạc mà mập mạp ăn còn thừa, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt mình một lần, rồi hít một hơi thật sâu.


Lúc này ở Thượng Hải, buổi tối vẫn còn rất lạnh, lại thêm nhà lão Phương nằm ở vị trí âm mạch, cho nên cảm giác mát lạnh mới nặng hơn một chút.


Tô Bạch đặt chai bia ở trên bàn, cũng cầm một ít lạc, chậm rãi bóc vỏ, rồi lại chậm rãi ăn.


Nói thực, trong đáy lòng Tô Bạch cũng biết rõ, sở dĩ mình khó chịu như vậy, khả năng phần lớn không phải là vì sự sống chết của Huân Nhi, từ khi trở thành thính giả cho tới nay, hắn cảm thấy sự lưu luyến của mình đối với thế tục càng lúc càng phai nhạt so với lúc trước, ví dụ trước đó khi ăn cơm ở nhà dì, Tô Bạch hiếm khi cảm giác được loại ấm áp thuộc về người thân đó, nhưng nếu nói lưu luyến bao nhiêu thì đó là giả hết.


Một loại trạng thái của cuộc sống, sau khi anh tập quen, anh sẽ chẳng còn muốn gần gũi và thay đổi nữa.


Đối với Huân Nhi, nếu cô ta đã trở thành thính giả, vậy thì sự sống chết của cô ta vốn chính là một chuyện rất bình thường.


Cho dù là đám người hòa thượng, mập mạp và Gia Thố, cũng không dám đảm bảo còn có thể thật sự sống sót trở về từ thế giới chuyện xưa tiếp theo hay không, Tô Bạch cũng không phải là Phát Thanh, mà hắn cũng không phải là Lệ Chi nốt, nên nào có tư cách và năng lực đi đảm bảo sự sống chết của Huân Nhi?


Điều khiến Tô Bạch thật sự khó chịu, vẫn là bởi vì lời dự báo của bức tranh đó.


Trong vô thức, có một bàn tay to đang chi phối tất cả, khiến quỹ đạo vận hành của toàn bộ mọi chuyện đều được định trước.


Mệnh ta do ta không do trời, nghe qua rất lãng mạn đấy, nhưng khi làm lại thường có vẻ rất ngây thơ.


Tô Bạch biết rõ, hiện tại ở một mức độ nhất định, mình đang tiến hành khiêu chiến với vận mệnh, đang tiến hành một loại phản kháng đối với số phận, những áp lực và những phiền muộn trong đó, hiển nhiên khỏi cần phải nhiều lời, thậm chí, bản thân Tô Bạch ở bên này, thực ra đã nằm trong một loại trạng thái tiêu cực rồi.


Chương 886

Bình Luận (0)
Comment