Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 887 - Chương 887 Trời Đã Sáng Rồi 2

Chương 887

Trời Đã Sáng Rồi 2


Một chai bia chậm rãi được uống xong, chút bia này hiển nhiên không đến mức sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với ý thức của Tô Bạch, nhưng đây cũng là một loại giày vò, vì ngay khi anh muốn say một trận, muốn mơ mơ hồ hồ một trận, thì việc này lại cũng trở thành một loại xa xỉ, xa vời không với tới được, điều này quả thực có hơi đau khổ.


Con người, tóm lại, có đôi khi cần chạy trốn, mà có đôi khi, lại giống như một con đà điểu, cắm đầu vào trong hố cát cũng là một loại hạnh phúc.


Hắn đi đến trước cửa sổ chấm đất, bên ngoài dày đặc sao trời lại càng phô bày ra một loại không khí tịch mịch.


Trong không khí, cũng tràn ngập một loại khí tức tiêu điều.


Tuy rằng tết ta đã qua, nhưng vẫn còn lâu mới đến lúc vạn vật sống lại, có lẽ, ở trong thành phố lớn được xây dựng bằng xi măng cốt thép lạnh lùng này, xuân hạ thu đông, thực ra đã sớm rơi vào một kiếp vai phụ.


Ngay khi con người ở nơi này không còn cần nhìn thời tiết để cày cấy và lao động, bọn họ tự nhiên biến trở thành thứ điều hòa cuộc sống, những gì còn lại cũng chỉ có khi đông chí thì nên ăn gì, hạ chí nên ăn gì, không có người nhắc nhở thì mình hoàn toàn cũng không nhớ nổi.


Trong tay Tô Bạch cầm di động của mình không ngừng xoay vòng, gọi điện thoại cho Huân Nhi? Hay là không gọi đây?


Có khả năng, việc mình tiến vào thế giới chuyện xưa đó mới là nguyên nhân thúc đẩy cái chết của Huân Nhi, nhưng nếu mình vì nguyên nhân này mà không tiến vào thế giới chuyện xưa, mà Huân Nhi cũng sẽ vì vậy mà chết.


Khi anh cho dù có đưa ra sự lựa chọn gì, thì kết cục dường như đều đã được phán định sau khi chết, anh sẽ cảm thấy mình giống như một tên thiểu năng, cho dù đã hắt toàn bộ mực nước trong thau lên tờ giấy trắng, nhưng tờ giấy trắng đó vẫn trắng tinh như mới.


Tô Bạch cũng không ngờ, với tính nết và sự nóng nảy của mình, vậy mà cũng có vẻ cô tịch của độc điếu hàn giang tuyết, đây hoàn toàn không phải là phong cách của mình, cũng không nên thuộc về mình.


(Chú thích: Độc điếu hàn giang tuyết – một mình đội gió tuyết thả câu trên dòng sông lạnh giá.)


“Mẹ nó, lúc này lại có chút nhớ bầu không khí bán hàng đa cấp.”


Tô Bạch mỉm cười, có lẽ, bây giờ chỉ có loại bầu không khí ấy mới mang đến cho mình một loại động lực dũng cảm hướng lên, cho dù trên thực tế đây là một loại niềm vui ngu ngốc, nhưng ít nhất vẫn có thể khiến mình lại tin vào cuộc sống, lại tin vào chính mình.


“Meo!”


Tiếng kêu của Cát Tường truyền tới từ phía sau Tô Bạch. Hắn quay người lại nhìn nó, Cát Tường cũng đang nhìn hắn, trên đuôi nó cuộn một bức tranh, rồi chậm rãi đặt trên nền đất.


Tô Bạch lắc đầu: “Tao không muốn nhìn thấy bức tranh này nữa.”


Cát Tường không mở bức tranh ra, mà chỉ tiếp tục nhìn Tô Bạch một cách bình tĩnh, một người một mèo, nhìn nhau dưới màn đêm trước khi tảng sáng, loại đối diện này cứ kéo dài đại khái tầm mười lăm phút.


Tô Bạch nhớ khi mình gặp Cát Tường lần đầu tiên, hắn trông thấy một cảnh tượng đáng sợ trên đường đến hoàng tuyền trong đôi mắt của Cát Tường, nhưng bây giờ, đôi mắt của con mèo này lại trông có vẻ rất sáng ngời và trong suốt.


Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Cát Tường, rồi nói với vẻ có hơi chán nản: “Bà ta đã trở về rồi.”


Cát Tường hơi nghiêng đầu với vẻ hơi khó hiểu.


“Không phải Lệ Chi.” Tô Bạch nói.


Cát Tường vẫn mang biểu cảm trước đó, con mèo này có đôi khi thật sự rất biết giả bộ, giả bộ rất vô tội, giả bộ rất không hiểu phong tình, giả bộ thật lạnh lùng, nếu như không phải biết tính khả thi không cao, thì Tô Bạch thật sự rất muốn cùng đám người hòa thượng và mập mạp khống chế con mèo đen này, sau đó tiến hành sưu hồn nó, có lẽ, rất nhiều bí mật cũng có thể có được lời giải.


Khi mình ở trong dung dịch nuôi cấy, con mèo này ở trước mặt mình, lật giở những bức tranh, mang đến một tuổi thơ “được đan lại” cho mình, sau đó, con mèo này lại trở thành thú cưng tiêu biểu của Lệ Chi, bây giờ rất nhiều kẻ có quyền khi nhìn thấy Cát Tường, đều thường sẽ nghĩ đến Lệ Chi.


Sau đó, con mèo này lại bước vào trong cuộc sống của mình, giúp mình chăm sóc con trai, nó đã vượt qua dấu chân của mấy thế hệ người. Thật ra chỉ là một con mèo có chuyện xưa.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, nhìn Cát Tường, lại thở dài: “Ha ha, mẹ tao đã về rồi.”


Cát Tường sững sờ, sau đó dùng chân đẩy bức tranh đó vào gầm ghế sô pha, tiếp đó nó thong thả bước tới trước mặt Tô Bạch, duỗi đầu lưỡi, liếm lòng bàn tay hắn, trong lúc ngẩn ngơ, Tô Bạch đột nhiên có một loại cảm giác, con mèo này đang coi mình như thằng nhóc mà chăm sóc


Loại cảm giác này rất yên tĩnh, cũng rất hòa hợp, bất tri bất giác, bình minh đã ló rạng, Tô Bạch hít một hơi thật sâu: “Trời đã sáng rồi.”


“Cộp cộp cộp!”


Tiếng giày cao gót trong trẻo truyền tới từ bãi đỗ xe dưới hầm sân bay quốc tế Phố Đông, đôi chân đầy đặn và thon dài phơi bày bên ngoài làn váy ngắn, bởi vì không có gì che, cho nên toàn bộ bắp đùi đều lộ ra ngoài, trong lúc đi đường, những đợt phong tình nhẹ nhàng đó thật sự có thể dễ dàng khơi gợi phản ứng cơ thể bản năng nhất của động vật giống đực ở xung quanh.


Cô gái này rất cao, hai vai trắng nõn mịn màng, sống mũi tinh tế, đôi mắt mê người tựa như ngọc bích, mái tóc màu vàng, tất cả đều hoàn hảo để làm nổi bật lên ưu thế tuyệt đối về vóc dáng và những ảo tưởng về tình dục của một người phụ nữ phương Tây.


Mỗi một hành động đều thật mê hoặc, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ quyến rũ.


Charre ngồi ở vị trí ghế lái, trong miệng ngậm một điếu xì gà, anh ta vốn đang chán muốn chết, sau khi nghe thấy tiếng giày cao gót, anh ta đứng dậy theo bản năng, sau khi xác nhận người tới lại lập tức xuống xe.


“Emma điện hạ mãi mãi trẻ trung, người canh gác trung thành nhất của ngài, Charre, đã đợi ngài ở nơi này lâu rồi.”


Charre hành lễ với Emma ở nơi đó với vẻ kính cẩn, trên người mang theo vết thương, bởi vì vẫn chưa đến phiên anh ta tiến vào thế giới chuyện chuyện xưa, cho nên trong thế giới hiện thực, thương thế nghiêm trọng như vậy rất khó hồi phục được, lại thêm anh ta có không ít kẻ thù trong giới phương Tây, cho nên cũng không dám mạo hiểm mang theo cơ thể bị thương nặng tới phương Tây, mà ở lại Thượng Hải này.


Chỉ có điều, lúc này đối mặt với một phụ nữ đẹp, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ sinh ra sự kích động này, Charre lại có vẻ nhìn không chớp mắt, quả nhiên là một quý ông.


“Sao thế, hôm nay tôi ăn mặc không đẹp sao?” Emma chớp mắt, nhìn Charre với ánh mắt có chút xảo quyệt.


Trên trán của Charre lấm tấm chút mồ hôi lạnh, anh ta cười xòa và đáp: “Điện hạ, ngài đương nhiên là cảnh vật đẹp nhất rồi, nhưng tôi vì gần đây thương thế rất nặng.”


Chương 887

Bình Luận (0)
Comment