Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 888 - Chương 888 Tô Bạch Bán Thịt 1

Chương 888

Tô Bạch Bán Thịt 1


“Thương tới chỗ đó rồi sao?” Emma tiếp tục hỏi.


Bá tước Charre chỉ có thể kiên trì đến cùng mà gật đầu.


“Vậy tôi cũng không trách anh.” Emma nói xong, mở cửa xe, rồi ngồi lên ghế sau.


Lúc này, bá tước Charre mới lau mồ hôi, lại tiến vào trong xe, anh ta biết sự đáng sợ của người phụ nữ này, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn thích ăn thi thể.


Người phụ nữ này chính là bọ cạp độc, ai nhìn cô ta thêm một cái thì người đó phải chết!


Việc mà cô ta thích làm nhất, chính là mặc quần áo cực kỳ thiếu vải, đi trên đường vào đêm khuya để thu hút những người đàn ông có mưu đồ quấy rối cô ta, sau đó lại thuận lý thành chương “tự vệ đánh trả”, coi những người đó như thức ăn của mình mà từ từ ăn sạch.


Dựa theo thực lực của cô ta, đã sớm rất gần với thính giả cao cấp rồi, ở trong cấp bậc người có thâm niên này, người có thể chơi cờ với cô ta rất ít.


Chỉ có điều, có câu mà Charre tuyệt đối không dám công khai bình luận, đó chính là có đôi khi, đầu óc của người phụ nữ này khá đơn giản, cũng khá cố chấp, cho nên cho dù thực lực của cô ta mạnh mẽ, nhưng thực sự cũng không có sức ảnh hưởng quá lớn ở phương Tây, thuộc vào kiểu khách độc hành.


Nhưng, người phụ nữ này trước khi tới Trung Quốc, lại chủ động liên lạc với anh ta, điều này khiến bá tước Charre một mặt thì chẳng hiểu tại sao, một mặt lại khá nơm nớp lo sợ.


Bá tước Charre vẫn chưa kịp hỏi Emma muốn đi đâu, thì cô ta đã trực tiếp mở miệng nói: “Anh có biết thính giả Trung Quốc này không?”


Trong tay cô ta cầm một tờ giấy g, trên đó phác họa một gương mặt, gương mặt của một người thanh niên phương Đông trẻ tuổi xuất hiện trên tờ giấy một cách rất sống động.


“Biết.” Tâm can bé nhỏ của bá tước Charre có hơi hoang mang rối loạn, đương nhiên mình biết người này rồi, cho dù là hành động dám dẫn tám nghìn oan hồn chạy đến Thượng Hải, hay là thông đồng với một cục thịt ở nhà ga nhìn hơn trăm thính giả chém giết, hoặc là xông vào nơi mà mình ẩn náu, hấp thụ máu tươi của hai tên thuộc hạ của mình rồi lại vung tay chào tạm biệt, thì người đàn ông Trung Quốc tên Tô Bạch này, đã lần lượt để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu của bá tước Charre.


“Tốt.” Emma cất tờ giấy lại: “Dẫn tôi đi tìm anh ta, tôi muốn gặp anh ta.”


“Nhưng mà, nhưng mà tôi không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu.” Bá tước Charre đáp với vẻ hơi khó xử: “Ngài phải cho tôi thời gian nhất định để tôi đi điều tra một chút đã.”


Emma gật đầu, cô ta biết Charre thân là một thính giả phương Tây ở trong địa bàn của thính giả phương Đông cũng không thể quá mức sôi nổi.


Chỉ có điều, lúc này, xe vừa mới lái xuống cầu vượt, Emma trong lúc lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười mỉm mê người.


Dù sao ngủ cũng không ngủ được nên Tô Bạch vốn muốn dẫn Cát Tường cùng nhau đi ăn sáng, nhưng Cát Tường không muốn để thằng nhóc một mình ngủ ở trong nhà, cho dù là trong nhà này có đám người mập mạp, nhưng Cát Tường vẫn không yên tâm.


Tô Bạch chỉ có thể một mình ra ngoài ăn sáng, lần này hắn không lái xe, mà trực tiếp coi như tản bộ, đi dọc theo con đường hướng ra ngoài, Tô Bạch nhớ tiệm ăn sáng ở giao lộ mà mình đã ăn vào hôm trước có mùi vị cũng không tệ.


Đợi đến khi vào tiệm ăn sáng, ông chủ nhỏ rõ ràng cũng nhận ra Tô Bạch, kêu hắn ngồi xuống, Tô Bạch chọn một bát sủi cảo và một phần bánh bao, rồi ngồi xuống ghế.


Ông chủ nhỏ tới từ Tứ Xuyên vẫn còn đang bận rộn, có lẽ bởi chênh lệch thời gian, cho nên người ở khu vực duyên hải phía đông thường dậy khá sớm, điều này cũng khiến cho thời gian kinh doanh ở tiệm ăn sáng của ông ta cũng rất sớm, phần lớn đều vào khoảng năm giờ sáng đã chính thức mở cửa bán hàng, nếu mở cửa muộn, cũng sẽ không kiếm được bao nhiêu.


Điểm này khác với tiệm ăn sáng ở Thành Đô, tiệm ăn sáng ở nơi đó bảy giờ chính thức mở cửa đã được tính là khá sớm rồi, còn phần lớn đều là gần tám giờ.


Đương nhiên, ngoại trừ nguyên nhân chênh lệch thời gian ra, thực ra còn có nhân tố nhịp sống địa phương ở bên trong nữa, người của vùng duyên hải phía đông đã quen với nhịp sống và làm việc vội vàng này rồi, mà người Thành Đô thì lại mang theo một loại nhàn nhã thấm vào trong xương cốt, nhưng đôi bên thực ra còn khá ngưỡng mộ nhau.


Về điểm này, Tô Bạch sống ở cả hai nơi suốt một thời gian khá dài đã được trải nghiệm rất sâu sắc.


Rất nhanh, một bát canh sủi cảo đã được bưng lên, sủi cảo, vân thôn và hồn đồn là một loại thức ăn có cách gọi không giống nhau mà thôi, sủi cảo của ông chủ nhỏ rõ ràng được làm dựa theo thói quen ăn uống của người bản địa, vỏ mỏng bọc nhân nhiều, nước dùng trong, mùi vị rất ngon.


Hắn ung dung tốn hai mươi phút mới ăn sạch bữa sáng, rồi đứng dậy tính tiền.


Tô Bạch đưa cho ông chủ một điếu thuốc, ông chủ nhận điếu thuốc, rồi đặt thẳng vào trong túi, cười bảo: “Lúc này không hút được, để khách khứa nhìn thấy tôi hút thì không hay.”


Tô Bạch cũng nở nụ cười, tự mình đi ra khỏi tiệm ăn sáng, châm một điếu thuốc lên.


Tiệm ăn sáng bên ngoài giao lộ, đối diện chính là cầu vượt, cũng được xem là một đường giao nhau khá nhiều xe đến xe đi.


Hắn vừa mới phun ra một làn khói thuốc, lập tức nhìn thấy một chiếc Sedan màu đen lái qua trước mặt mình, sau đó dừng lại ở phía trước cách mấy chục mét. Một người phụ nữ với dáng người nóng bỏng gần như khiến người khó thở bước xuống khỏi xe, cô ta đeo kính râm, một tay dựa vào cửa xe, tay còn lại duỗi ra, ngoắc về phía Tô Bạch.


Trong đó có ý tứ khiêu khích, khỏi cần nói cũng biết.


Tô Bạch nở nụ cười, lắc đầu, quay người dự định trực tiếp rời đi.


Tuy rằng không biết tại sao người phụ nữ thích ăn thịt người này lại xuất hiện ở đây, nhưng Tô Bạch cũng không có thời gian chơi với cô ta, đêm nay Huân Nhi sẽ tiến vào thế giới chuyện xưa, nên hôm nay Tô Bạch còn có một vài chuyện cần làm và lên kế hoạch.


Charre ngồi ở ghế lái, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Tô Bạch quay người rời đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại, gương mặt lập tức nín cười đến đỏ bừng, nhưng vừa nghĩ đến người bị cho leo cây là ai, lại chỉ có thể nhịn xuống, anh ta thật sự sợ ả đàn bà điên này không vừa ý một cái sẽ đánh chết mình lúc này đang bị thương nặng, sau đó ăn thịt nướng thiên thần.


Emma ngồi trở lại xe, trên gương mặt ngược lại không xuất hiện vẻ hờn giận, mà chỉ nói một cách rất bình tĩnh: “Đuổi theo anh ta.”


Bá tước Charre ngoan ngoãn khởi động xe, quay đầu và đuổi theo.


Chương 888

Bình Luận (0)
Comment