Chương 889
Tô Bạch Bán Thịt 2
Tô Bạch đi trên con đường nhỏ trở về nhà lão Phương, nghe thấy tiếng động cơ xe hơi ở phía sau, chỉ đành dừng lại, quay người, nhìn chiếc xe lại xuất hiện trước mặt mình.
Lần này Emma không xuống xe, mà chỉ hạ của sổ xuống, ngón tay xinh đẹp chỉ vào Tô Bạch, dùng tiếng Anh hỏi: “Trước đây tôi và anh chắc chắn đã từng tiếp xúc, nhưng tôi không nhớ?”
“Cô chỉ vì chuyện này cho nên mới bay đến Trung Quốc hỏi tôi sao?” Tô Bạch hơi có cảm giác, có phải người phụ nữ này đầu óc thật sự có vấn đề rồi hay không.
“Sao thế, không được sao?” Emma hỏi Tô Bạch, lại nhìn căn nhà ở phía trước: “Trong căn nhà đó có khí tức pháp trận rất mạnh, ngôi nhà của anh cũng đã thật đấy.”
“Ừm.” Tô Bạch đáp một tiếng, cũng không mời người ta tiến vào nhà uống trà.
“Tôi có một vài việc tìm anh.” Emma thấy bộ dáng hoàn toàn không để ý đến mình này của Tô Bạch, lần đầu tiên sinh ra sự nghi ngờ về vẻ quyến rũ của mình, cô ta không biết, Tô Bạch đã từng nhìn thấy cảnh tượng cô ta ăn thịt người, hơn nữa còn cầu hắn giúp cô ta đóng băng số thịt mà cô ta ăn thừa, cho nên người phụ nữ này có đẹp đến đâu, có gợi cảm đến đâu, cũng phải đánh một dấu hai chấm nặng nề.
“Hửm, chuyện gì?” Tô Bạch chỉ có thể ứng phó.
“Tôi muốn ăn thịt của anh.” Emma duỗi đầu lưỡi, liếm đôi môi đỏ rực của mình.
“Cô đang nói đùa đấy à?” Ánh mắt của Tô Bạch híp lại, ả đàn bà này còn điên hơn cả mình.
“Chỉ cần ăn một miếng, một miếng nhỏ thôi cũng được, thịt của anh có sức hấp dẫn rất lớn đối với tôi, cũng có tác dụng rất lớn đối với tôi nữa, cơ mà rất đáng tiếc, ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, chỉ có thể cách từ xa liếc nhìn anh, mà không thể nói chuyện.”
“Một miếng nhỏ cũng không được, tôi vẫn chưa suy bại đến mức phải bán thịt.”
Emma hiển nhiên không hiểu ý nghĩa sâu hơn của từ “thịt” trong tiếng Trung, mà chỉ bĩu môi một cách hơi bất mãn: “Anh là Vampire, ăn một miếng thịt của anh thì anh vẫn có thể mọc lại được cơ mà, từ chối một yêu cầu nhỏ của con gái là rất không đàn ông đó. Như vậy đi, tôi dùng miệng giúp anh nhé, đợi khi tôi giúp anh bắn ra rồi, tôi lại ăn luôn cái đó của anh, dù sao cũng là khiến anh hưởng thụ mà, cái đó của anh đứt rồi thì vẫn có thể nhanh chóng mọc lại được, rất công bằng, không phải sao?”
Nói xong, Emma dựa người về phía sau, phơi bày đường cong và toàn bộ cảnh sắc dưới làn váy ngắn của mình ra trước mặt Tô Bạch, khe hở mê người và sắc đen kéo dài khiến người tưởng tượng xa vời thật tươi đẹp như vậy.
“…” Charre.
“…” Tô Bạch.
.
Có đôi khi, anh thật sự rất khó hiểu được lối suy nghĩ của một người, đặc biệt là khi anh biết người này cũng không phải đang cố tình giả ngây giả dại trước mặt anh.
Tô Bạch biết rõ, Emma đang nói lời thật lòng, cô ta không cố tình trêu ghẹo, mà cũng không cố tình giả vờ gì cả.
Từ trong thế giới chuyện xưa lần trước, lần đầu tiên mình gặp Emma, trông thấy cô ta đang cầm bàn tay của một thính giả đàn ông trong tay một, rồi hỏi mình có ăn không, Tô Bạch có thể cảm giác được một loại chân thành trong đó.
Thực ra, bản thân hắn cũng biết rõ, mình và Emma cùng cùng một loại người, chúng tôi đều rất chân thành, chúng tôi đều không bằng lòng đi ngược lại nguyện vọng trong lòng mình, làm những chuyện mà mình không muốn làm.
Mỗi một người, đều có đôi khi sẽ lộ ra một mặt chân thành của mình, ví dụ như hiện tại, Tô Bạch tuyệt đối tin rằng, nếu như lúc này mình cởi thắt lưng quần ra, Emma sẽ rất tận tâm tận sức dùng miệng của cô ta, và dùng ngực của cô ta, để phục vụ mình, tiếp đó đợi sau khi mình đã sảng khoái, có ta sẽ lại cắn đứt cái gốc rễ của mình rồi ăn sạch.
Đối với cô ta mà nói, đây là giao dịch, một giao dịch bình thường đến không thể bình thường hơn, cô ta cảm thấy cái giá mà mình trả, chỉ là một loại lao động chân tay, một loại việc làm có thể khiến Tô Bạch thân là sinh vật giống đực cảm thấy sảng khoái, mà phần lớn con người hoạt động trong xã hội này, mục đích cuối cùng của họ cũng chính là theo đuổi sự “sảng khoái”.
Khi xem một bộ phim đặc sắc sẽ khiến con người cảm thấy tinh thần sảng khoái, ăn một bữa tiệc phong phú và ngon miệng, cũng sẽ khiến con người cảm thấy rất hứng thú và rất sảng khoái, mỗi một lần kỹ thuật hàng không phát triển, sẽ khiến dã tâm tìm hiểu của nhân loại được sảng khoái.
Cũng bởi vậy mà trong quan điểm của Emma, điều kiện giao dịch của mình cũng giống như giúp Tô Bạch dọn dẹp vệ sinh trong nhà, sau đó hắn trả cho mình một khoản tiền công vậy.
Cô ta không hề cảm thấy nhục nhã, không hề cảm thấy không hài hòa, cũng không có cái gọi là cảm giác trinh tiết của người con gái, trong mắt của cô ta, mỗi một người, dường như chỉ có sự khác biệt giữa ăn ngon hay ăn không ngon mà thôi, từ một mức độ nhất định mà nói, cô ta rất đáng yêu, một loại… đáng yêu thật đơn thuần.
Dường như nhìn thấy bộ dáng có hơi cạn lời của Tô Bạch, Emma nhún vai, nói với hắn: “Hiện tại tôi vẫn còn là gái trinh đó. Tôi cũng chưa từng phục vụ đàn ông bao giờ, bởi vì rất nhiều người đàn ông có mưu đồ buổi tối tới nhìn trộm cơ thể của tôi, đều bị tôi ăn sạch cả rồi.
Tôi biết, đàn ông Trung Quốc các anh có tâm lý phức tạp với đối với gái trinh, tuy nhiên hiện tại, tôi sẽ không đồng ý để cái thứ đó của anh tiến vào trong cơ thể bên dưới của tôi, rồi tiến hành nhúc nhích cọ sát vào vách thịt của tôi đâu, nhưng tôi thật sự có thể đảm bảo với anh rằng, tôi chưa bao giờ ngậm thứ đó của đàn ông khác, anh là người đàn ông đầu tiên lấy đi lần đầu của miệng tôi đấy.”
Nhìn thấy Emma nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tô Bạch đột nhiên bật cười, hắn quả thực đã rất lâu rồi chưa gặp được cảnh tượng nào có thể khiến mình cười tự nhiên như vậy, phần lớn thời điểm, vẫn là sự điều hòa lấy vui trong khổ.
Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng gõ lên cửa xe: “Tôi muốn biết thịt của tôi có thể mang lại gì cho cô?”