Chương 891
Ăn Không? 2
Dao găm Bách Tích xuất hiện trong lòng bàn tay của Tô Bạch, sau đó tay cầm dao hạ xuống, cắt một miếng thịt trên cánh tay mình xuống một cách rất dứt khoát và lưu loát, máu tươi không hề chảy ra, mà trong nháy mắt đã kết vảy, bắt đầu lúc nhúc tái sinh.
Đau thì hiển nhiên đau rồi, nhưng chuyện đau đớn mà Tô Bạch trải qua cũng nhiều rồi, nên loại thương thế nhỏ này, ngược lại thật sự không đáng để nhắc tới gì.
Hắn ném miếng thịt đầm đìa máu cho Emma, Emma ngửi một cái đầy say mê: “Thịt tốt như vậy, tôi hẳn nên trở về khách sạn, phối với rượu vang cao cấp rồi từ từ thưởng thức mới được, đi thôi, bá tước đại nhân của tôi.”
Bá tước Charre quay đầu xe, lái về phía đường lớn, vừa lái anh ta vừa oán hận nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Không, không đáng tiếc chút nào, vảy hắc long hiển nhiên quý giá, nhưng giá trị thường thức và giá trị nghệ thuật của nó lại vượt quá xa giá trị thực dụng, cho dù dung hợp vào trong pháp khí khác, thì cũng chỉ tăng mạnh một chút long uy mà thôi, chỉ khiến pháp khí trở nên thoạt nhìn có phong cách hơn, mà lại không thật sự tăng cường hiệu quả của pháp khí, loại đồ vật này, thoạt nhìn rất hoa lệ, nhưng trên thực tế lại chẳng có tác dụng gì. Người Trung Quốc đó chắc hẳn cũng sẽ rất nhanh phát hiện ra một điểm này, anh ta thực sự chỉ đang cầm một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Trừ phi anh ta bằng lòng mang ra bán đấu giá kiếm tiền, bằng không cũng chỉ có thể đặt ở nhà làm vật trưng bày.”
Emma nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, rõ ràng, cô ta cảm thấy mình không hề thiệt!
Mà lúc này, điều mà cô ta không biết, chính là ngay sau khi cô ta ngồi trên chiếc xe của bá tước Charre rời đi, Tô Bạch nắm miếng vảy hắc long, mở cửa sắt đi vào trong, hắn cẩn thận quan sát một hồi, sau đó đặt vảy rồng lên miếng da trắng nõn hơn trên cánh tay của mình, rồi lại giống như đang nói một mình: “Ăn không?”
Rốt cuộc vảy rồng là thứ gì, thì Tô Bạch đại khái có thể đoán ra được, rồng phương Tây và rồng phương Đông vẫn có sự khác biệt rất lớn, xét về mặt hình tượng thì rồng phương Tây lại càng giống một loại thằn lằn khổng lồ mang theo đôi cánh hơn.
Nhưng cho dù nói thế nào thì rồng dù sao cũng vẫn là rồng, thuộc một nhóm tồn tại gần như ở trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn.
Trước kia nhìn thấy vảy rồng, Tô Bạch cũng chỉ mang theo chút suy nghĩ muốn thử xem, bởi vì đối với miếng da trên cánh tay này của mình, bản thân Tô Bạch cũng không rõ rốt cuộc giới hạn cắn nuốt của nó ở đâu.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một miếng thịt mà thôi, bản thân hắn ngược lại cũng không tổn thất gì cả, đổi lại thử một cái cũng không có gì là không được.
Vảy hắc long được Tô Bạch đặt lên trên miếng da đó, nhưng miếng da đó cũng không hề phản ứng lại.
“Haiz…”
Tô Bạch thở dài một tiếng, xem ra, miếng da này cũng không có hứng thú đối với vảy rồng, cũng không nói tới hắn thất vọng bao nhiêu, vì dù sao có đôi khi đời người chính là như vậy.
Nhưng, ngay khi hắn dự định thu vảy hắc long lại, rồi tặng cho thằng nhóc làm đồ chơi hoặc là đồ trang trí, thì đột nhiên phát hiện ra giữa vảy rồng và miếng da này lại sinh ra một loại lực hút.
Mẹ nó, có hiệu quả rồi!
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch cảm thấy miệng lưỡi mình có hơi khô khốc, trước đó hắn vốn không ôm hy vọng lớn bao nhiêu, nhưng hiện tại, hiện tại, lại mang đến cho mình một bất ngờ.
Hắn bước nhanh vào trong nhà, trực tiếp ngồi xếp bằng ở phòng khách, sóng dao động năng lượng ở nơi này cũng lập tức thu hút sự chú ý của mập mạp, hòa thượng và Gia Thố ở trong phòng, ba người rất nhanh đã đi ra khỏi phòng của mình.
Thằng nhóc vốn đang xem sách tranh ở trong phòng ngủ, lúc này cũng bám vào vách tường đi ra ngoài, thò đầu nhìn về phía bên này, ngay khi nó nhìn thấy vảy rồng hắc long và miếng da đó trên cánh tay trái của Tô Bạch, thằng nhóc che miệng mình trong sự ngạc nhiên, bởi vì mới vừa học đi đường, cho nên sau khi hai tay thả ra, thằng nhóc lập tức ngồi bệt mông trên đất.
Trên gương mặt nhỏ hiện ra vẻ tủi thân, đau quá.
Lúc này, Cát Tường đi tới, trực tiếp ngậm thằng nhóc quay trở lại giường, nó biết rõ hiện tại là tình huống gì, cho nên không cần thiết phải để thằng nhóc đi làm phiền Tô Bạch vào lúc này, nhưng có khả năng bản thân Cát Tường cũng không biết, thực ra thằng nhóc cảm thấy miếng da mà mình đã chà sát nhân lúc cha mình đang ngủ say trước đó, khiến nó cảm thấy đây là lỗi của mình.
“Mẹ nó!” Mập mạp hô một tiếng trong phòng khách: “Mẹ nó, dựa vào cái gì chứ, cậu ra ngoài ăn sáng mà cũng có thể mang được cơ hội trở về!”
Không bình đẳng vẫn hoàn không bình đẳng, và ghen tị vẫn hoàn ghen tị, nhưng mập mạp vẫn bày một pháp trận che chắn ở xung quanh, giúp Tô Bạch chắn sạch những quấy nhiễu ở thế giới bên ngoài.
Hòa thượng cũng bắt đầu niệm tâm kinh, giúp hắn xoa nhẹ tâm cảnh.
Lúc này, sở dĩ Tô Bạch bước nhanh trở vào nhà, vốn ý định cũng chính là như vậy, hắn cũng không thể thật sự ngu ngốc bắt đầu dung hợp ở trên đường lớn được, thế này cũng quá không có trách nhiệm đối với mình, hơn nữa hắn biết rõ, lúc này, về tình về lý, đám người mập mạp cũng sẽ giúp mình hoàn thành lần dung hợp này.
Lúc này, vảy hắc long và cánh tay trái của hắn gần như dán lại với nhau, Tô Bạch có thể cảm giác được, miếng da trên cánh tay trái của mình đó, dường như đang từ từ hòa tan, rồi chậm rãi bùng cháy, một cơn đau đớn cháy bỏng không ngừng truyền tới.
Tô Bạch cắn chặt răng, miễn cưỡng áp chế tâm trạng đang không ngừng quằn quại trong lòng mình. Chỉ có điều, loại đau đớn này cũng không từ từ giảm đi, mà ngược lại, nó dường như còn đang nằm trong một loại trạng thái không ngừng tăng lên, lúc này toàn bộ cánh tay đã gần như mất cảm giác.
“Gừ!”
“Gừ!”
“Gừ!”
Những tiếng gầm gừ như có như không phát ra từ trong tiềm thức của Tô Bạch.
Đây chính là long uy sao?
Lúc mới đầu, Tô Bạch cũng không để ý cho lắm, bởi vì long uy này hiển nhiên có tồn tại, nhưng số lượng thực ra có thể bỏ qua không nhắc đến, nên hắn cũng chuẩn bị trực tiếp cắn nuốt và đồng hóa nó, nhưng vào lúc này, hai mắt của Tô Bạch lập tức biến thành màu đỏ đậm, cả người “rầm” một tiếng đứng bật dậy.
“Cậu ta bị ma nhập rồi, áp chế đi, giúp cậu ta áp xuống, chết tiệt, rốt cuộc cậu ta đang dung hợp cái quái gì vậy, khí tức năng lượng không mạnh, nhưng tại sao lại có thể giải phóng ra áp lực khiến tôi kinh hồn bạt vía đến vậy!”
Mập mạp vừa gọi hòa thượng và Gia Thố, vừa giơ hai tay lên, bắt đầu điều động trận pháp trong nhà lão Phương. Lúc này, chỉ dựa vào sức mạnh của ba người bọn họ sẽ rất khó có thể áp chế được Tô Bạch đột nhiên hung bạo trong nháy mắt, lại thêm hắn chắc hẳn không bằng lòng bị trực tiếp gián đoạn loại dung hợp này, về điểm này, trong lòng đám người mập mạp cũng biết rõ, vì bất cứ người nào khi gặp được loại cơ hội này đều sẽ không nỡ từ bỏ.