Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 892 - Chương 892 Con Mẹ Nó

Chương 892

Con Mẹ Nó


Thực lực của thính giả, và tương lai của thính giả, vốn dựa vào buộc đầu người vào bên hông, mà không phải là lăn lộn ra được một cách yên ổn.


“Vù!”


Trận pháp trong nhà lão Phương trực tiếp bị mập mạp kích hoạt, một đường uy áp vô hình lại cực kỳ khủng khiếp trút thẳng xuống!


Phải biết rằng, loại trận pháp này được rất nhiều thính giả cao cấp tạo dựng nên, lúc trước khi lão Phương xây dựng căn nhà này cũng đã rất hao tâm tổn sức, cho dù là thính giả cao cấp muốn tấn công vào trong căn nhà này, cũng phải gãy đầy một mồm răng, nên càng đừng nói đến Tô Bạch lúc này lại còn ở trong căn nhà, cũng chính là trung tâm của trận pháp, trực tiếp hứng chịu uy áp của trận pháp từ phía chính diện.


“Rầm…”


Tô Bạch vừa mới đứng dậy trực tiếp quỳ xuống sàn gạch men sứ trong phòng khách, toàn bộ gạch men trong phòng khách bị đụng nứt vỡ cả.


Mà lúc này, hai con mắt của hắn cũng dần dần từ màu đỏ thẫm khôi phục lại vẻ trong suốt. Lần này, quả thực chỉ giống như một đòn cảnh cáo, bằng không trước đó, Tô Bạch gần như đã hoàn toàn ở trong trạng thái mất đi ý thức, có trời mới biết mình sẽ vì vậy mà làm ra những chuyện gì.


Đồng thời, trong đáy lòng hắn cũng sinh ra một loại dư âm sợ hãi, vừa rồi mình trong nháy mắt đã không giữ được tâm trí, hoàn toàn bị một loại uy áp khống chế, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập trong một loại cảm xúc vô cùng thô bạo, dường như mới vừa rồi, mình cảm giác mình đã trở thành một con rồng bay lượn trên bầu trời, đang quan sát chúng sinh, vậy mà xung quanh mình lại có loại con kiến giống như con người này tồn tại, vậy mà xung quanh mình lại có loại sinh mệnh cấp thấp như vậy, đây là sự bôi nhọ đối với mình, là một sự sỉ nhục đối với mình, mình muốn giết sạch bọn họ, giết sạch bọn họ, giết sạch bọn họ!


“Tĩnh tâm, tiếp tục tĩnh tâm, cậu là đang dung hợp với hung thú ở cấp bậc nào đó, nhưng tại sao lại có sự bài xích khí tức lớn như vậy, đây mới chỉ là đợt đầu tiên, cậu nhất định phải dựa vào bản thân, hoàn toàn dùng ý chí của mình để áp chế nó xuống, là cậu đang khống chế nó mà không phải là nó tới khống chế cậu!”


Giọng nói của hòa thượng truyền tới từ bên cạnh, đồng thời, phật châu trong tay anh ta cũng văng ra, lơ lửng và xoay tròn khắp bốn bề xung quanh, một viên phật châu trong số đó thực ra là xá lợi, lúc này, bóng Phật trong viên xá lợi đó đang biến ảo ra, bên cạnh bóng Phật có một con rồng màu đen, ánh mắt của hắc long dữ tợn, dáng vẻ khí thế độc ác, bóng Phật trực tiếp giằng co với nó, đôi bên tiến hành một trận chém giết về mặt khí thế!


“Mẹ nó, là rồng, là rồng phương Tây!” Mập mạp mắng to một tiếng: “Hóa ra cậu vội vội vàng vàng muốn dung hợp với vảy rồng. Mẹ nó, khẩu vị của cậu sao lại tốt như vậy chứ?”


Mập mạp lập tức nhìn về phía Gia Thố, nói.


“Phật gia, dùng sài đao của cậu chặt đứt uy áp của rồng thuộc về miếng vảy rồng đó đi, Tô Bạch của hiện tại đã hoàn toàn không có cách nào dung hợp với long uy nữa rồi, nó là người, chứ không phải là pháp khí!”


Khi hòa thượng nhìn thấy hắc long bị xá lợi của mình thu hút, cả người anh ta sững sờ, không phải trước đó Tô Bạch đi ra ngoài đi ăn sáng hay sao, lẽ nào hắn nhặt được một miếng vảy rồng trong đồng ruộng hai bên đường này sao?


Nhưng rất nhanh, anh ta đã tỉnh táo lại, ánh mắt ra hiệu với Gia Thố cứ làm theo cách của mập mạp đi.


“A di đà phật, nếu đã là vảy rồng, vậy Đại Bạch, cậu không thu được cái tốt thì cứ chấp nhận tạm đi, từ bỏ tranh giành với long uy, để nó bị xá lợi của bần tăng hoàn toàn kéo ra khỏi cơ thể cậu, mà chỉ nhận được năng lực của vảy rồng là đã đủ rồi.”


Tô Bạch gật đầu, vào lúc này, hắn hoàn toàn chưa hôn mê, trước đó mình không nhận ra, cho dù là một chút long uy còn sót lại cũng vẫn ngang ngược như cũ, đây là một loại chênh lệch về mức độ sinh mệnh và mức độ ý thức, cũng giống như giá trị của một xe cát còn lâu so được với một chiếc nhẫn kim cương.


Dần dần, Tô Bạch bắt đầu từ bỏ giằng co với long uy, không còn ý đồ cắn nuốt và đồng hóa nó nữa, mà sau đó, dường như sau khi mất đi sự làm phiền của Tô Bạch, long uy trời sinh mang theo chút kiêu ngạo, chủ động bị khí tức của bóng Phật bên ngoài kéo ra, trong quan điểm của nó, cấp bậc của Tô Bạch vẫn quá thấp.


Dần dần, hư ảnh hắc long ở bên ngoài bắt đầu càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả bóng Phật cũng bắt đầu trông có vẻ hơi khó mà chống đỡ được.


Sắc mặt của hòa thượng xanh mét, rõ ràng là đang vất vả chống đỡ, mập mạp cũng đang liên tục điều động trận pháp ở xung quanh, không ngừng áp chế cục diện, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, sau đó, Gia Thố đột nhiên rút đao, anh ta nhắm chuẩn thời cơ, vung sài đao xuống.


“Rắc…”


Một loại âm thanh tới từ tận sâu trong linh hồn bị cắt lìa truyền tới, miếng vảy rồng hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể của Tô Bạch, còn miếng da đó của hắn cũng co quắp, lão hóa, rồi cuối cùng rớt khỏi cánh tay trái của hắn.


Điều này có nghĩa, lần cắn nuốt này gần như đã tiêu hao toàn bộ tiềm năng của miếng da, miếng da này đã hoàn toàn phế bỏ rồi, mà từ nay về sau, Tô Bạch cũng sẽ mất đi loại khả năng cắn nuốt quái dị đó.


Nhưng, điều này cũng không có nghĩa Tô Bạch chịu thiệt, miếng vảy rồng đó sau khi trải qua sự chuyển hóa của miếng da, đã hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể hắn, điều này tương đương với việc đột nhiên mang đến cho hắn thêm một phần cường hóa!


Đây là chuyện mà bao nhiều người khao khát muốn có!


Cùng với hư ảnh hắc long mất đi liên lạc với vảy rồng, trở thành tấm bèo không rễ, chậm rãi suy yếu dần, hòa thượng hoàn toàn thu phật châu và xá lợi lại, hít một hơi thật sâu, rồi khoanh chân ngồi thiền để hồi phục.


Mập mạp thì lại điều động trận pháp xung quanh, tiếp tục tấn công hư ảnh hắc long vốn đã uể oải dần, cuối cùng hư ảnh hắc long cũng hoàn toàn biến mất.


Tô Bạch vẫn còn quỳ trên mặt đất bất động.


Mập mạp dùng mu bàn tay lau mồ hôi, đứng dậy: “Mẹ nó, Đại Bạch, cậu cũng được lắm, thật sự coi chúng tôi là bảo mẫu miễn phí cho cậu sao, gọi cũng không gọi một tiếng mà đã sai khiến chúng tôi rồi, mẹ nó chứ!”


Nói xong, anh ta lại nhìn nền nhà phòng khách, nói với vẻ mặt hơi đáng tiếc: “Toàn bộ gạch men trong phòng khách đều phải lát mới lại một lần rồi, ôi chao, Đại Bạch, cậu kêu tôi nên nói thế nào với cậu đây, chuyện này cứ đợi cậu xử lý xong việc đó và trở về, rồi tự mình lát sàn đi, Bàn Gia tôi đã sửa một lần đầu tiên rồi.


Này cậu có nghe không đấy Đại Bạch?”


Mập mạp bước đến bên cạnh Tô Bạch, duỗi tay vỗ lên vai hắn như bình thường, thế nhưng, trong nháy mắt bàn tay của anh ta chạm lên bả vai Tô Bạch, một tầng vảy màu đen đột nhiên xuất hiện ở vị trí bả vai hắn, dưới một cái vỗ này của mập mạp, vậy mà lại trực tiếp mài ra một chuỗi tia lửa.


“Con mẹ nó!”


Lúc này, toàn bộ tay trái của mập mạp lúc này trực tiếp bị đốt cháy một nửa.


Chương 892

Bình Luận (0)
Comment