Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 90 - Chương 90 Cảm Ơn Điếu Thuốc Của Cậu (Nhiệm Vụ Final Destination Hoàn Thành)

Chương 90

Cảm Ơn Điếu Thuốc Của Cậu (Nhiệm Vụ Final Destination Hoàn Thành)


Tô Bạch ngược lại không hề quan tâm đến điều này, hắn nhìn khắp bốn phía, phát hiện xung quanh có những vết bẩn, hơn nữa, không có bia và xúc xích.


- Tại sao lần này lại để hai chúng ta xuất hiện ở đây?


Tô Bạch hỏi, bởi vì rất hiển nhiên, từ hoàn cảnh xung quanh có thể đoán được, mập mạp và Nhất Cố còn chưa có đi vào căn nhà gỗ nhỏ này.


- Đây là lần thiết lập lại cuối cùng, tất cả ký ức của những lần thiết lập lại trước đó đều được khôi phục, tất cả mọi người đều được khôi phục. Qua biết bao nhiêu lần thiết lập lại như vậy, anh và tôi đã giết bao nhiêu người? Đã tích lũy biết bao nhiêu sự phẫn nộ và oán hận của người khác?


Sophie đứng lên, bước đến bên cửa sổ.


- Lần này, thế giới chuyện xưa chuẩn bị kết thúc, Phát Thanh Khủng Bố vì tính chất của cốt truyện, chắc chắn nó sẽ cho thêm một cao trào, một cao trào đẫm máu, đầy kích thích, nếu như để hai chúng ta trực tiếp xuất hiện bên cạnh những thính giả khác, mọi người sẽ trực tiếp chém giết lẫn nhau, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, kết thúc như vậy, chắc chắn không phù hợp với sở thích của nó.


- Cho nên, thật ra tất cả mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Phát Thanh Khủng Bố? Con sông này chỉ là một vai hề nhảy nhót trong mắt nó, lên sân khấu cũng chỉ để mang đến một chút niềm vui cho người xem?


- Tôi rất tôn trọng con sông này.


Ngón tay Sophie chỉ ra dòng sông chảy qua căn nhà gỗ nhỏ


- Nó cũng đáng được chúng ta tôn trọng.


Tô Bạch gật đầu, đi tới bên cạnh Sophie.


- Đúng rồi, ngọn nguồn kia cô đã tìm được rồi sao?


- Anh cũng đoán ra được đó là gì, không phải sao?


Sophie nhìn về phía Tô Bạch.


- Việc hiện tại chúng ta cần phải làm là đi tìm ông ta sao?


- Trước tiên chúng ta cần rời khỏi khu rừng này đã.


Sophie vừa nói xong thì từng đợt sóng như thủy triều phát ra từ đáy sông, ngay sau đó, từng cổ xác chết đáng lẽ đang hành tẩu dưới sông, lúc này giống như đang phát điên mà trèo lên bờ, bắt đầu chạy thẳng đến nơi này. Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó chính là căn nhà gỗ nhỏ này, căn nhà gỗ nhỏ nơi hai người đang đứng!


Tô Bạch cầm thanh pháp trượng màu xanh lam còn lại trong tay, giống như đang cầm một cây gậy đánh bóng chày.


- Anh dùng nó như cây gậy à?


Khóe miệng Sophie không nhịn được giật giật, giống như là thấy được một việc làm ngơ ngẩn.


Tô Bạch không trả lời lại câu hỏi này, bởi vì tình hình hiện tại, thanh pháp trượng nằm trong tay hắn chính là một cây gậy, dòng máu Vampire trong người hắn có khiếm khuyết rất lớn, thậm chí hiện tại đã chẳng ra gì nữa. Ma pháp của Vampire hắn không thể dùng được, cho nên thanh pháp trượng này trước mắt cứ dùng như vậy đi.


- Đi thôi, lao ra đi.


Đôi tay Sophie vẫn xỏ trong túi của mình, nhưng ở trước cửa sổ, trong nháy mắt liền mọc lên hai dây leo, trực tiếp lao thẳng đến hai xác chết sắp xông đến.


Vách tường của căn nhà gỗ này vốn dĩ đã mục nát, vì vậy mà nứt toát ra, Sophie bước ra ngoài.


Tô Bạch cầm pháp trượng đập thẳng vào những xác chết đang lao đến, bảy tám xác chết đã bị Tô Bạch đập cho nát đầu.


- Đúng rồi, phía dưới căn nhà gỗ này còn có thứ tốt, còn có hai thanh pháp trượng giống thế này.


Tô Bạch nhắc nhở.


- Chúng ta không còn đủ thời gian, đây đã là lần thiết lập cuối, phải cố gắng giành giật từng giây phút một, hơn nữa, anh biết được cách dùng pháp trận sao?


- Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi.


Tô Bạch vừa nói vừa cầm pháp trượng đập xuống đầu một xác chết.


- Chờ sau khi thế giới chuyện xưa lần này kết thúc, anh tới Luân Đôn tìm tôi, tôi muốn cây pháp trượng này của anh. Tôi sẽ đưa cho anh một điều kiện trao đổi, đủ khiến cho anh hài lòng.


- Thành giao.


Tô Bạch đồng ý rất nhanh.


Cứ như vậy, Sophie và Tô Bạch vừa đánh đám xác chết vừa lui ra ngoài, nhưng điều khiến Tô Bạch hơi khó hiểu chính là lúc đầu có rất nhiều xác chết, sau đó lại dần giảm bớt, thậm chí khi hai người đi bộ một hồi lâu cũng không thấy thêm một xác chết nào.


Hơn nữa, điều quan trọng hơn, trong khu rừng này có những những thứ còn đáng sợ hơn xác chết rất nhiều, nhưng từ đầu tới cuối lại không hề nhảy ra ngăn cản Tô Bạch và Sophie.


Tuy nhiên, trên đường đi, Tô Bạch nhìn thấy rất nhiều thi thể của thính giả, có người bị hút khô máu, có thi thể lúc bị rút cạn linh hồn trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cũng có thi thể bị chém ngang lưng, cũng có thi thể bị trúng độc, từ trên xuống dưới xanh đậm một màu.


Tử trạng thật thảm, cảnh tượng cũng thật dữ đội. Rõ ràng, không giống với Tô Bạch và Sophie, những thính giả khác sau khi đi vào trong rừng đã hứng chịu một cơn bão dữ dội, tuyệt đối không phải là đám xác chết bình thường.


Sau đó Tô Bạch lại nhìn thấy Nhất Cố, bụng của anh ta bị xé, rách toát ra, ruột gan rơi đầy xuống đất, bị treo cổ ở trên một thân cây, xung quanh còn lưu lại những dấu vết chiến đấu rõ ràng.


Ngày càng có nhiều người chết, nhưng Sophie và Tô Bạch lại gần như không gặp phải chút ngăn trở nào.


Cuối cùng Sophie và Tô Bạch cũng đi ra khỏi khu rừng, đi đến trước cửa hàng tiện lợi kia.


Sophie hít sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình. Dưới cái nhìn của cô ta, có lẽ cô ta sắp phải đối mặt với một thử thách khắc nghiệt nhất, sự yên tĩnh trước đó chỉ là đoạn nhạc đệm cho một cơn bão lớn sắp bắt đầu.


Thế nhưng, Tô Bạch lại móc trong túi ra một bao thuốc lá, rất thoải mái đi tiến về phía trước.


Ánh mắt Sophie cứng lại.


- Anh làm gì thế!


- Không phải cô nói rất tôn trọng nó sao?


Tô Bạch hỏi ngược lại.


- Trao một điếu thuốc cho người mình tôn trọng, đó chính là truyền thống của người Trung Quốc chúng tôi.


Tô Bạch cứ vậy, tùy ý đẩy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi.


Ông chủ người da đen vẫn đứng trước quầy như cũ, vẫn chăm chú nhìn vào TV trước mặt.


Thấy Tô Bạch tới, người đàn ông da đen kia cũng không chào câu nào, tiếp tục xem TV.


Tô Bạch ném một điếu thuốc về phía người đàn ông da đen kia, ông ta vươn tay bắt được, sau đó ngậm vào miệng nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào TV.


Đầu tiên Tô Bạch tự châm lửa cho mình, sau đó mới đem bật lửa đến bên cạnh người đàn ông da đen, bật lửa châm thuốc cho ông ta. Ông ta nghiêng người tới, đặt điếu thuốc trên đầu ngọn lửa, sau đó hút một hơi, nhả ra một vòng khói, giống như một người, cuối cùng cũng có bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.


- Người anh em, trên TV có gì mà ông xem chăm chú đến vậy?


Tô Bạch bước đến bên cạnh người đàn ông da đen.


Lúc này, Sophie mang theo cảm xúc khẩn trương và nghi hoặc đẩy cửa đi vào cửa hàng tiện lợi, vừa vào cô ta đã thấy Tô Bạch và ông chủ người da đen có dáng vẻ giống như anh em tốt đứng cùng một chỗ, vừa hút thuốc vừa xem TV, cô ta cắn môi, có chút không thể hiểu nổi những thứ trước mặt mình.


Ông chủ người da đen lại hút thêm một hơi thuốc, sau đó bắt đầu trả lời vấn đề của Tô Bạch.


- Một chương trình giải trí.


Quả đúng là một chương trình xuất sắc, Tô Bạch đã xem qua rồi, nhưng hình ảnh liên tục chiếu trên màn hình TV, chính là hình ảnh bi thảm khi chết của thính giả.


- Tôi vẫn luôn muốn gặp người có biểu hiện tốt nhất một lần.


Ông chủ người da đen nhếch môi cười, bởi vì làn da rất đen, cho nên nó làm nổi bật hàm răng của ông ta, rất trắng, rất trắng.


- Cuối cùng, cảm ơn sự tôn trọng của các người. Đương nhiên cũng cảm ơn điếu thuốc của cậu.


Sau khi nói xong, ông chủ người da đen hóa thành tro bụi.


Lúc này, trong đầu Tô Bạch, Sophie và một số ít thính giả còn sót lại rốt cuộc vang lên âm thanh của Pháp Thanh Khủng Bố:


“Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, những người còn sống sót trở về thế giới thực…..”


Chương 90

Bình Luận (0)
Comment