Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 91 - Chương 91 Trở Về Thế Giới Thực

Chương 91

Trở Về Thế Giới Thực


Trong phòng khách sạn, Tô Bạch ngồi trên ghế, mập mạp ngồi trên giường, hai người đều không nói với nhau câu nào, bọn họ cũng không có gì để nói.


Cho dù trước đó họ từng là anh em tốt, cùng chơi gái, cùng vượt qua mưa bom bão đạn.


Cho dù trước khi bước vào thế giới chuyện xưa, trong lòng ba người đều có những tính toán và tâm tư riêng, nhưng ít nhất ở bên ngoài, bọn họ còn có thể duy trì gắn bó và hòa thuận với nhau.


Chỉ là, sau khi trải qua thế giới chuyện xưa lần này, khi những thứ sâu bên trong mỗi người bị phơi bày bởi ánh mặt trời, trên thực tế không cần thiết cần giả bộ nữa, nhất là khi Nhất Cố đã chết.


Tô Bạch cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, uống một ngụm, sau đó lại đặt về chỗ cũ, chỉ lên thẻ phòng đặt trên tường, gần cửa ra vào:


- Đợi lát nữa anh hãy trả phòng.


- Được thôi, cậu đi thong thả.


Mập mạp trả lời, xem ra anh ta khôi phục cảm xúc rất nhanh.


Tô Bạch nhanh chóng rời khỏi khách sạn, hắn cầm lấy thanh pháp trượng màu xanh trên tay, như thế cũng không cần lo lắng đến việc có gây ra sự chú ý hay không, mọi người trên đường đều nghĩ Tô Bạch đang cầm đạo cụ cosplay.


Bắt một chiếc taxi ven đường, nửa tiếng sau, Tô Bạch tới viện điều dưỡng.


Trên thực tế, khoảng cách từ khi bước vào thế giới chuyện xưa, đến lúc trở về thực tại cũng không được xem là quá dài, chỉ diễn ra trong nháy mắt, đối với thế giới thực mà nói, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Cửu ca cũng không có khả năng tỉnh dậy trong một thời gian ngắn như thế, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, chuyện đã qua lâu như vậy, hắn cũng nên đến thăm Cửu ca.


Nhìn thấy Cửu ca vẫn giống như cũ đang nằm trên giường bệnh, Tô Bạch không biết mình đang có suy nghĩ gì, thậm chí từ sâu trong thâm tâm, hắn còn có chút hâm mộ Cửu ca, vì ông ta có thể yên tĩnh nằm hôn mê trên giường bệnh, không cần biết chuyện gì đang xảy ra.


Dĩ nhiên Tô Bạch cũng biết, cảm giác này chỉ có thể là do mình nhất thời xúc động mà thôi.


Ban đầu, khi Tô Bạch nhận thấy bản thân mình đang có khao khát giết người, trong lòng hắn cũng xuất hiện cảm giác khủng hoảng, bởi vì hắn cảm giác được chính mình đang lệch ra khỏi trạng thái cuộc sống của một người bình thường, thậm chí là lệch khỏi trật tự của một xã hội, con người, dù sao cũng là động vật sống theo bày đàn, cho nên khi phát hiện mình đang lệch khỏi quỹ đạo này, hắn cảm thấy cô độc, những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi dần hình thành.


Chẳng qua hiện tại, Tô Bạch cũng không còn cảm giác khủng hoảng và lo lắng này, bởi vì hiện tại hắn đang đi trên con đường còn tiêu cực hơn những gì hắn đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lại không nhìn thấy đường lui.


Đúng lúc này, điện thoại của Tô Bạch bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, nhìn vào tên người gọi đến, thấy cuộc gọi đến từ nhà mình, hắn liền nghe máy, bên kia không có tiếng động, chờ sau khi Tô Bạch lên tiếng, bên kia mới truyền đến tiếng mèo kêu.


Lúc này, Tô Bạch mới nhớ đến Cát Tường, bị Lệ Chi bắt ở lại nhà mình.


Rời khỏi viện điều dưỡng, trên đường đi về nhà, Tô Bạch ghé vào một siêu thị, mua một ít thức ăn cho mèo, vốn dĩ hắn dự định mua một ít cát cho mèo, nhưng nghĩ lại bộ dạng cao lãnh (kiêu ngạo+lạnh lùng) của Cát Tường, có lẽ nó không phải là con sủng vật bài tiết lung tung.


Đẩy cửa nhà ra, Tô Bạch không nhìn thấy bóng dáng Cát Tường ở đâu, chờ đến khi hắn mở cửa phòng ngủ trên tầng hai ra, Tô Bạch liền thấy một con mèo đen đang ngồi ngay ngắn trên cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài.


Tô Bạch đi tới bên cạnh Cát Tường, Cát Tường liếc nhìn Tô Bạch, sau đó lại tiếp tục quay ra ngắm trời.


- Nhớ tới cô ấy?


- Meo.


Lúc này, điện thoại trên tay Tô Bạch rung lên, hắn cầm lấy di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn từ wechat, đây là wechat của nhóm bạn học đại học của hắn, vốn dĩ hắn luôn để ở trạng thái offline, nhưng đúng lúc này lại có người tag hắn vào đó.


Ở bên dưới còn có một tin nhắn được gửi từ Phát Thanh Khủng Bố, Tô Bạch tiện tay bấm vào, thấy mình được cộng 200 điểm cốt truyện, Sophie được cộng 300 điểm cốt truyện còn lại, điểm này được tính dựa trên sự mức độ cống hiến, đủ để thấy được, mặc dù người giúp dừng lại tiết tấu việc thiết lập lại là Tô Bạch, nhưng trước đó, người có cống hiến lớn nhất chính là Sophie.


Một người phụ nữ Anh khá thông minh, Tô Bạch chỉ có thể giữ mình trong tình trạng thiết lập lại nhiều lần, ''tỉnh dậy'' nhiều lần, còn người mở đường, thậm chí là truyền tin tức lại cho những người khác, thật ra là Sophie.


Chẳng qua đối với chuyện điểm cốt truyện nhiều hay ít, Tô Bạch cũng không quá quan tâm, bây giờ bản thân hắn cũng không thích hợp mua sắm gì, may mắn ở trong thế giới chuyện xưa này, hắn đã mở ra được trạng thái cương thi, thực lực tăng lên rất nhiều. Điều này không thua kém những thứ mua sắm được trong cửa hàng trên wechat.


Trong group chat trên wechat, một cô gái tag Tô Bạch, Tô Bạch cũng không có ấn tượng với cô gái này lắm, có lẽ là bạn cùng lớp với hắn.


- Nghe nói cậu ở Thành Đô?


Tô Bạch trả lời


- Đúng.


- Chúng tôi hiện đang ở Thành Đô, ngày mai chúng tôi dự định tới Cửu Trại Câu du lịch tự túc, cậu là người ở đây, có thể tiếp đãi chúng tôi không?


Tô Bạch mím môi, nhìn thoáng qua Cát Tường, đột nhiên, hắn cũng cảm thấy bản thân mình nên ra ngoài tận hưởng, thế giới chuyện xưa là một thế giới rất đẫm máu và căng thẳng, về tới thế giới hiện thực, hắn cũng nên đi đâu đó để ổn định lại tâm trạng của mình.


Bản thân hắn không thể cùng với Cát Tường ở nhà mãi được, sau đó, yên lặng chờ đợi một thế giới chuyện xưa khác lại đến, làm như thế, cuộc sống của hắn không tránh khỏi có chút quá đơn điệu, tất cả chỉ còn lại màu đen và trắng.


Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Bạch nhắn tin trả lời.


- Được.


Sau đó hắn gửi số điện thoại của mình cho cô gái kia.


Cô gái kia nhanh chóng gọi điện thoại đến.


- Alo, cậu là Tô Bạch phải không?


- Đúng, là tôi.


- Hiện tại chúng tôi có 6 người, 4 người là sinh viên trường chúng ta, 2 người còn lại là người yêu của hai người trong nhóm chúng tôi, cậu thì sao?


- Tôi có một con thú cưng, một con mèo.


Tô Bạch đáp lời.


Đối phương sững người một chút, sau đó hỏi:


- Cậu mang mèo theo sao? À đúng rồi, cậu có xe ô tô không?'


- Có.


Tô Bạch trả lời.


- Vậy thì tốt quá, chúng tôi ở tại khách sạn ở quận Kim Ngưu, buổi tối đến liên hoan với chúng tôi nhé?


- Tôi có chút không tiện, gửi cho tôi địa điểm tập trung vào ngày mai là được rồi.


- Được rồi, ha ha, thật tuyệt, chúng tôi vốn đang lo lắng không có đủ xe.


Tô Bạch cúp điện thoại, hắn biết nguyên nhân thật sự mà cô gái này tìm mình là gì, bởi vì một chiếc xe không đủ chỗ cho 6 người, cho nên cô gái này mới ôm thái độ muốn thử tìm tới hắn.


Cũng may, chuyện này giống như khi Tô Bạch buồn ngủ thì có một chiếc gối được đưa tới cho hắn.


Ôm Cát Tường vào trong lòng, lần này Cát Tường không còn biểu hiện bộ dạng lạnh lùng nữa, hiển nhiên, con mèo này cũng có lúc cảm thấy sa sút.


- Mang mày ra ngoài chơi đùa một chút, chúng ta cùng nhau nói chuyện giải sầu.


- ----------------------------------------------------------------------------


Sáng hôm sau, Tô Bạch đi thuê một chiếc Audi, sau đó chạy đến lối vào của đường vành đai.


Cát Tường yên vị ở ghế lái phụ, giống như bầu không khí du lịch cũng khiến cho tâm trạng của con mèo này tốt hơn, nó lại bắt đầu bày ra dáng vẻ cao lãnh.


Đợi khoảng 20 phút, một chiếc BMW chạy đến trước mặt Tô Bạch, trừ tài xế, những người còn lại đều xuống xe.


Tổng cộng có 3 nam và 3 nữ, tuổi cũng không lớn, tầm khoảng 20 tuổi, bộ dạng tràn đầy thanh xuân.


Chỉ là lúc chia xe, bên Tô Bạch thế mà nhận thêm bốn người.


Ba người ngồi ở hàng ghế sau, người còn lại lên vị trí ghế lái phụ.


Còn chiếc BMW phía trước, chỉ có 2 người, chiếc Audi của Tô Bạch bị chất đầy người, không còn chỗ cho Cát Tường ngồi, vì vậy nó đành phải ngồi trên đùi của Tô Bạch.


Chương 91

Bình Luận (0)
Comment