Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 910 - Chương 910 Cô Ả Ngu Xuẩn 1

Chương 910

Cô Ả Ngu Xuẩn 1


“Cô nương, lão thấy giữa trán cô lộ ra vẻ anh khí kiên cường, chắc chắn bình thường cũng luyện võ đúng không?”


Ông già cản thi rõ ràng đã nhìn ra được nhuệ khí mang theo trên người Huân Nhi khi tu luyện kiếm sĩ gần đây, đương nhiên ở cấp bậc này như Huân Nhi, chắc chắn không thể làm đến được được loại thu ghém tự nhiên như Tô Bạch, chỉ là, ông già chắc chắn cũng không biết kiếm sĩ phương Tây là gì, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được Huân Nhi là người luyện võ.


“Vâng, có từng luyện một chút ạ.” Huân Nhi gật đầu, đáp.


Ông già ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, ở triều Thanh, quả thực có một bộ phận nhỏ phụ nữ dân tộc Mãn bị tập tục của phụ nữ người Hán đương thời dẫn đến việc cùng nhau bó chân, nhưng khi ấy thái hậu Hiếu Trang đã từng hạ ý chỉ, bất cứ cô gái nào bó chân bước vào cung đều sẽ bị chém chết, từ Hoàng Thái Cực đến mấy đời hoàng đế Thuận Trị, cũng đều có văn tự ngăn cấm tập tục bó chân này, cho nên hiện tại, phụ nữ dân tộc Mãn cũng không còn bó chân nữa, tiểu thư quý tộc có thể cưỡi ngựa bắn cung, cũng không tính là chuyện hiếm thấy, ít nhất thì phim cung đấu nhà Thanh cũng không bị tính là não tàn về mấy hình ảnh này.


“Ha ha.” Ánh mắt của ông già liếc nhìn bàn chân không bó của Huân Nhi với vẻ hàm súc, lắc đầu có hơi thất vọng, khi ấy cháu gái nhà mình bó chân đau đến mức kêu gào thảm thiết, khiến ông ta đau lòng rất lâu, nhưng cũng không có cách nào khác, phụ nữ tộc Hán không bó chân thì sẽ bị người chê cười, hơn nữa sau này lớn lên cũng không gả được ra ngoài, ông già cũng không muốn cháu gái mình tiếp nối mình làm cái nghề này, quanh năm ở chung với người chết, kiếm tiền lén lút, một là việc xấu không thể gặp người, hai là cũng dễ dàng tổn hại âm đức, hại đến con cháu.


“Cô nương, đi dạo đêm ở nơi này cũng không an toàn cho lắm đâu, đây là bùa mà lão thường vẽ cho mình, mang trên người có thể cầu bình an.”


Đây chính là kỳ ngộ, kỳ ngộ trong thế giới chuyện xưa.


Tại sao ở trong thế giới chuyện xưa, có người bằng mọi giá cẩn thận tránh né toàn bộ nguy cơ, mà có người lại cố tình đi tới nơi có khả năng mang tới nguy hiểm?


Cái sau rõ ràng càng có dã tâm hơn cái trước, mà trước mắt, Huân Nhi lại thuộc về cái sau.


Nhận được lá bùa mà ông già đưa cho, Huân Nhi tiếp tục nhẹ nhàng cúi đầu.


“Cảm ơn cụ.”


“Khách sáo rồi, khách sáo rồi, đúng rồi, nơi này kỳ quái dọa người, cô nương vẫn nên đi lên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”


“Vâng, cụ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”


Huân Nhi quay người, trong tay cầm lá bùa định đi lên lầu, ngay khi băng qua bên bàn những người chết đang ngồi ở nơi đó, cô ta đột nhiên lại sinh ra loại cảm giác bị “nhìn chằm chằm” đó, Huân Nhi cố tình quay người lại, nhìn cỗ thi thể mặc quần áo rõ ràng còn mới toanh đó, lặng lẽ ghi nhớ đặc điểm của ông ta, rồi mới quay người đi lên tầng.


Đợi sau khi lên lầu, Huân Nhi mới phát hiện phòng ở của các thính giả đã xuất hiện một vài sự thay đổi, vốn trên cơ bản bảy người đã bao mua bảy căn phòng trên tầng hai của khách sạn này, nhưng bây giờ, những căn phòng khác đều trống không, tất cả mọi người đều tập trung trong hai căn phòng, chắc hẳn là muốn mọi người tập trung lại với nhau, tránh cho làm việc một mình xuất hiện nguy hiểm.


Sở Triệu đứng ở ngoài cửa đón cô: “Lão già đó cho em thứ gì vậy?”


“Một vài lá bùa.” Huân Nhi rút hai lá ra, đưa cho Sở Triệu.


Sở Triệu cầm trong tay, nhìn: “Cảm thấy nó không hữu ích bằng thứ đổi từ trong cửa hàng Wechat trước đây, chẳng cảm giác được một chút khí tức năng lượng nào cả.”


Đây là sự thực, thứ đổi được từ cửa hàng wechat có thể đắt đỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì về chất lượng, Phát Thanh vẫn cần đảm bảo danh dự của mình mà, nó có thể đổi cách chơi anh ở nơi khác, nhưng ở một vài nơi, nó lại đặc biệt tuân thủ quy tắc.


“Có chút ít còn hơn không.” Huân Nhi đáp.


“Ừm, bây giờ chúng ta ở hai phòng này, năm người bọn họ ở trong một phòng, còn chúng ta vẫn là hai người ở một phòng, đây là anh kiên quyết làm như vậy.” Sở Triệu nói.


Huân Nhi gật đầu: “Đây là điều nên làm thôi, hai người chúng ta ở chung, dù sao cũng hiểu rõ nhau, nếu như liều lĩnh ở chung với bọn họ, ngược lại cũng không tốt cho chúng ta, ít nhất thì hai người chúng ta cũng có thể tin tưởng được đối phương.”


Hai người Sở Triệu và Huân Nhi đi vào trong phòng, cửa phòng bên cạnh có một cô gái đang đứng đó, xương mày của cô ta hơi nhô ra, môi hơi mỏng, rất dễ dàng mang đến cho người một loại cảm giác không tốt, cô ta rõ ràng có hơi bất mãn với việc Sở Triệu kiên quyết hai người họ ở chung một phòng, nhưng lại chỉ nói với vẻ tức giận: “Tôi, các người sẽ không phải là một đôi ở thế giới hiện thực đấy chứ? Ở trong thế giới chuyện xưa mà cũng không nhịn được muốn sáng tạo người à?”


“Cô ta tên là Từ Hồng.” Sở Triệu nhỏ giọng nói, rõ ràng anh ta đã làm quen và tiếp xúc với những người khác.


Huân Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái tên Từ Hồng này.


“Này, làm sao, trên người tôi cũng không có thuốc tránh thai với bao cao su, bằng không tôi thật sự cũng có thể cho các cô mượn rồi, nhưng mà, lẽ nào cô không cảm thấy thụ thai, có em bé trong thế giới chuyện xưa là một chuyện rất thú vị hay sao?” Từ Hồng vẫn còn tiếp tục châm biếm.


Chương 910

Bình Luận (0)
Comment