Chương 911
Cô Ả Ngu Xuẩn 2
Huân Nhi trực tiếp đi tới, bước đến trước mặt Từ hồng.
Từ Hồng không cam lòng yếu thế, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mỉm nhìn cô ta.
“Bốp!”
Một tiếng trong trẻo vang lên, mặt trái của Từ Hồng trực tiếp xuất hiện một dấu bàn tay.
“Cô…”
Từ Hồng rõ ràng không ngờ Huân Nhi sẽ thẳng thắn như vậy, trực tiếp vả mình một cái, cũng trực tiếp trở mặt.
Một con dao găm tản ra tia sáng lạnh lùng xuất hiện trong tay Huân Nhi: “Quản cái miệng cô cho tốt, giết thính giả trong thế giới chuyện xưa cũng sẽ không phá hỏng quy tắc của Phát Thanh đâu.”
Môi của Từ Hồng hơi mấp máy một chút, muốn buông lời tàn nhẫn nhưng lại không biết nói thế nào, cô ta muốn gọi những người khác ở trong phòng ra nhưng cũng có hơi không gọi ra khỏi miệng được, thậm chí khi muốn phản kháng, lại nhìn tư thế này của Huân Nhi, trong lòng cô ta cũng có hơi nhút nhát.
Mà cho dù những người khác ở trong phòng có bị cô ta gọi ra, thì bọn họ cũng sẽ không vì một cái tát của mình mà ra mặt giúp cô ta, bọn họ cũng không bằng lòng lục đục nội bộ trước vào lúc này, thi thể dưới lầu và cả môi trường đồng không mông quạnh này đã sớm báo trước nguy hiểm đang tới gần rồi, ai lại nổi hứng đi nội chiến vào lúc này cơ chứ?
Cũng bởi vậy mà hiện tại, những người khác sẽ cố hết sức nhân nhượng cho khỏi phiền, và cố hết sức bao dung chuyện này.
“Chúng ta vào thôi.” Huân Nhi cũng chẳng muốn phải tiếp tục ở đây cãi cọ với Từ Hồng, mà đi thẳng vào trong phòng.
Sở Triệu nhún vai, không biết tại sao, vừa rồi anh ta lại như thể nhìn thấy bóng dáng của Tô Bạch trên người Huân Nhi, rốt cuộc cô gái này có bản tính như vậy, hay là thật sự học theo người đó?
Có lẽ cả hai cái đều có đi, dù sao Huân Nhi cũng từng trải qua huấn luyện trong quân đội, ở trong quân đội, một cô gái muốn có thành tích thì phải ra mặt, không nóng nảy một chút như vậy, thì bạn thật sự rất khó mà trụ vững được, nhưng hành động độc lập mang tính tiêu biểu của người đàn ông đó, cũng vẫn tiếp tục tồn tại và mạnh mẽ lên trong thế giới chuyện xưa, có khả năng cũng được xem là một loại dẫn dắt đối với Huân Nhi.
Sau khi Sở Triệu tiến vào phòng, nhìn thấy Huân Nhi đã dán bùa lên tay mình, trước khi hai người tiến vào thế giới chuyện xưa đã hối đoái một vài thứ tương tự với lá bùa và nước thánh, có sợ hỗ trợ của Cố Phàm, nên vật phẩm và lượng trang bị của bọn họ đều cao hơn năm người bên cạnh khá nhiều, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến năm người phòng bên cạnh bằng lòng ngầm đồng ý để hai người bọn họ tiếp tục ở chung một phòng. Bọn họ xem như cũng nhìn ra được, tuy hai người này cũng là thính giả cấp thấp như đám người mình, nhưng bối cảnh và gia tộc của người ta rõ ràng phong phú hơn cả năm người mình cộng lại nhiều.
Sở Triệu cũng mau chóng tới giúp dán bùa: “Chúng ta định ở nơi này thủ vững trận địa sao?”
“Giai đoạn đầu, đại khái cứ như vậy đi, nếu như sự việc thực sự vượt qua tầm kiểm soát, và nếu như những thi thể bên dưới xảy ra vấn đề gì khiến cho nơi này hỗn loạn, vậy Sở Triệu, anh phải nhớ kỹ, chiếc lục lạc màu bạc trong tay người cản thi đó, có tác dụng lớn đối với chúng ta, rất có khả năng thứ đó chính là cửa sinh của chúng ta.”
“Ừm, anh biết rồi.” Sau khi Sở Triệu dán xong bùa, còn lôi nước thánh cấp thấp vẩy một ít ra sau cửa phòng, tương đương với có thêm một tầng bảo vệ.
Sau khi làm xong những chuyện này, Huân Nhi đứng bên ban công, Sở Triệu cũng đi ra theo. Lúc này, hai người mới phát hiện ra, trăng trên trời đã biến thành trăng máu.
“Là trăng máu.” Sở Triệu cảm thán.
Huân Nhi cúi đầu nhìn xuống tay vịn, rồi mở miệng nói: “Bên ngoài khách sạn này có hàng rào bao quanh, yêu cầu của nhiệm vụ chính là muốn chúng ta không được phép rời khỏi khách sạn này trước tối mai, nhưng chúng ta chắc hẳn có thể rời khỏi ngôi nhà này, chỉ cần không ra khỏi một vòng hàng rào xung quanh này, thì cũng không tính là trái với quy tắc.”
“Ừm, cái này anh cũng nhìn ra được, trước đó những người phòng bên cũng có người nói đến chuyện này, chỉ là bọn họ cảm thấy, đối mặt với cương thi ở một nơi trống trải, ngược lại sẽ không có lợi bằng khi ở trong khách sạn, dù sao thì cương thi ít nhất sẽ không giống như máy ủi đất phá hủy cả căn nhà, chúng ta cũng có thể lợi dụng địa hình trong khách sạn để đi đường vòng với cương thi.”
Huân Nhi ngẩng đầu, nhìn lên trên: “Nóc nhà cũng có thể lên được nhỉ, em thắt một dây thừng trước, nếu như tầng hai đã không cản được cương thi, thì chúng ta vẫn nên rút lui lên nóc nhà trước tiên.”
“Được, anh đi tìm dây thừng.”
“Ừm.”
Huân Nhi vỗ tay, cô biết rõ, nguy hiểm thực sự có hơi cấp bách rồi, tình tiết nên xảy ra cũng đã nhanh chóng xảy ra, chỉ có điều, lúc này, Huân Nhi vẫn quay đầu, nhìn lên vầng trăng máu trên trời.
Anh ấy đã tiến vào thế giới chuyện xưa rồi sao?
“Cô ả ngu xuẩn, cô ả ngu xuẩn, Sở Triệu cũng ngu dốt nốt, ôi.”
Lúc này, người đàn ông mà Huân Nhi nghĩ trong lòng đang ngồi trên nền gạch nhìn xuống tất cả những chuyện này, đồng thời còn đang không ngừng chửi cô ta ngu.
“Bước đầu tiên trong quá trình phát triển cốt truyện chắc chắn là cho ông già cản thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, sau đó những thi thể mất đi sự trói buộc mà biến thành cương thi, một đám ngu dốt, chỉ biết trốn ở tầng hai dựng “lô cốt”, bị động phòng thủ.
Với tình tiết này, chắc hẳn nên chủ động một chút, trực tiếp chuyển xuống dưới tầng ở chung phòng với ông già cản thi đó, cùng nói chuyện, đánh bài, không để ông ta ngủ, cố hết khả năng để ông già không chết mất, đến khi ấy, cho dù những thi thể này cũng đã thi biến rồi, nhưng có lão già đó ở chung thì ít nhất độ khó cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.” Tô Bạch vỗ lên trán mình, có hơi cạn lời.
Đương nhiên, loại oán hận này, thực ra cũng chỉ là quan tâm thì loạn mà thôi, dù sao mình cũng là người lão làng rồi, còn kinh nghiệm của đám người Huân Nhi suy cho cùng cũng không phong phú như mình, nhìn nhận vấn đề cũng sẽ không sâu xa như mình!
Nhưng ít nhất, sau khi bản thể của Huân Nhi tiến vào, còn dám xuống dưới đi một vòng, như vậy đã xem như rất không tệ rồi, còn tốt hơn nhiều so với tên nhát gan Sở Triệu đó, con mẹ nó chứ, con hàng này vẫn còn là cảnh sát cơ đấy, còn phải dựa vào một đứa con gái chỉ huy trong thế giới chuyện xưa.