Chương 912
Cương Thi Xổ Lồng 1
Tô Bạch duỗi tay sờ lên cổ mình, vết thương ở nơi đó vẫn chưa hoàn toàn khép lại, thực ra lúc này, trên cơ bản trong lòng hắn cũng đã biết rõ vị trí mà Phát Thanh đặt cho mình trong thế giới chuyện xưa này.
Được rồi, có phải mày muốn vào cứu người không? Tao cũng chẳng cản mày đâu, mày cứ cứu đi, mày có bản lĩnh thì phá hỏng hết tất cả mọi thứ sẽ xuất hiện ở nơi này đi, đừng để bọn họ xuyên qua ranh giới kia nữa, nếu không làm được, thì có nghĩa mày sẽ hại chết người mà mày muốn cứu. Bản thân mày tự chọn đi…
Phát Thanh đại khái có thói quen và suy nghĩ như vậy, không thể không có, Tô Bạch cũng có hơi khâm phục sự sắp xếp này của Phát Thanh, nếu bản thân hắn không phải người tham gia mà là người đứng xem, thì lúc này chắc hẳn nên cầm một tách cà phê và ngồi xuống, cùng nhìn màn biểu diễn này với vẻ khá có hứng thú.
Sự giãy dụa vào nhân tính, sự giằng xé giữa ích kỷ và lợi ích, sự đổ vỡ giữa bản thân mình và người khác, các loại tình tiết và yếu tố khác nhau, thường có thể đâm sâu vào trong lòng khán giả.
Cũng chỉ có Phát Thanh, mới có thể vì theo đuổi cái thứ gọi là tính cốt truyện, mà không ngừng đi theo hướng cực đoan, và không ngừng sáng tạo, thậm chí, nó đã biến thành một loại bệnh trạng, nhưng bởi vì nó là Phát Thanh, cho nên nó muốn chơi thế nào thì cứ điên cuồng như thế, cũng chả sao cả.
Hơn nữa, còn có một điểm mà Tô Bạch biết rõ, cương thi và Huyết tộc đã xuất hiện trước đó chắc chắn có liên quan đến mình. Hắn vê đầu ngón tay tính toán, tiếp sau đây vẫn còn lại năm căn phòng nữa, liệu rằng lát nữa có xuất hiện cục băng không? Tay súng? Một kẻ trên người toàn là máu? Hay là một tên trên người có vảy rồng?
Mình chính là người canh cửa, quyền quyết định nằm trong tay mình, thả cho đi thì mình cũng không sao, nhưng độ khó mà Huân Nhi phải đối diện cũng sẽ vì vậy mà tăng lên, mà nếu không thả thì mình phải nghiền chết, đập chết rồi lại gõ chết từng tên một!
Nhưng mình có thể đập chết được mấy tên đây?
Thật sự phải liều cả cái mạng mình vào hay sao, phải liều vì người khác sao?
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, hai tay sờ mặt theo bản năng, lúc này, rất khó kêu hắn đi hạ quyết tâm gì đó, thật sự rất khó, đi vứt bỏ mạng của mình vì mạng sống của Huân Nhi, hắn cũng không ngu như vậy, cũng không đơn thuần như vậy, nhưng cứ để Huân Nhi chết đi như thế, trong lòng Tô Bạch cũng cảm thấy không thoải mái.
“Bỏ đi, cứ cố hết sức làm, rồi thuận theo ý trời vậy.”
Tô Bạch cũng chỉ có thể dùng loại lời nói không thể chu toàn này để an ủi chính mình, lúc này, dường như cũng chỉ có loại thái độ tiêu cực này mới thích hợp với mình nhất.
Ông già cản thi quay đầu trở về phòng, cầm bình rượu lên, rót một chén rượu Thiệu Hưng cho mình, rồi từ từ nhấp một ngụm.
“Khà…”
Ông ta vỗ vào miệng, rượu nhà mình ngâm, uống vào mới có ý nghĩa.
Ông già quay người, góc áo khoác quét lên bàn một cái, bình rượu bị hất đổ, ông già nhanh tay nhanh mắt lập tức ngồi xổm xuống để đỡ, tay bắt lấy bình rượu, nhưng dưới chân vừa vặn lại trượt một cái, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống, nhưng cho dù là khi sắp ngã, ông già vẫn ôm bình rượu không rời tay, dù sao cũng chỉ là ngã một cái mà thôi, còn rượu thì cũng không thể đổ được, một đường vừa đi vừa về này của mình còn phải dựa vào nó để giải tỏa sự cô đơn nữa mà.
“Rầm!”
Thế nhưng, ông già không ngờ khi mình ngã xuống, còn chưa kịp chạm đất, thì vị trí yếu ớt nhất sau gáy mình đã đụng vào góc cong lên nhất của bàn trang điểm. Trong lúc nhất thời, ông già thấy đau đớn quá, cả người hơi co quắp, vốn ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ vị trí quan trọng của mình khi ngã xuống, nhưng lúc này cũng lập tức mất đi đất dụng.
“Rầm!”
Đầu của ông già đập mạnh vào nền đất cứng rắn, bình rượu dùng hai tay ôm cũng lăn ra ngoài.
Ông già nằm trên mặt đất bất động, sau ót, một đống máu tươi bắt đầu chảy lênh láng, rất nhanh, trong toàn bộ căn phòng đã dấy lên mùi máu, mà bản thân ông già, cũng đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Diêm vương kêu anh canh ba chết, làm sao có thể giữ anh đến canh năm?
Huống chi, sự tồn tại thật sự muốn anh đi chết, còn đáng sợ hơn diêm vương gấp vô số lần.
“Soạt soạt…”
“Soạt soạt…”
“Soạt soạt…”
Ngay khi ông già cản thi tắt thở, mười ba cỗ thi thể vốn đang ngồi yên ổn ở bên ngoài, cũng bắt đầu hơi lắc lư, nhưng vì trên đầu vẫn còn dán bùa, cho nên mức độ xao động của cơ thể to lớn cũng không được rõ ràng, nhưng lại giống như một hình tam giác vốn đang vững vàng, bây giờ lại thiếu mất một cạnh, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm xuống.
Tầng một còn vài văn phòng nữa, những căn phòng tốt nhất vẫn là bảy căn trên tầng và phòng ở dưới lầu mà ông chủ vốn ở, nhưng bởi vì người cản thi tới, mà tầng hai lại bị bao trọn rồi, để không thất lễ với đại gia lớn nhất của mình là người cản thi, ông chủ khách sản đã đưa phòng mà mình vốn ở cho người cản thi ở đêm nay.
Mà tối nay, ông chủ và vợ mình, lại ở chung trong phòng bên cạnh.
“Đồ quỷ, sao tối nay ông lại hăng hái như vậy, có phải ông bị bệnh rồi không, bên ngoài có thi thể đang ngồi đó, mà ông còn hứng được, ông chỉ nghĩ tới làm tôi thôi, bình thường khi tôi muốn, tuốt bao nhiêu lần cho ông, ông cũng không cứng lên nổi.”
Bà chủ già đã gần bốn mươi tuổi là vợ kế của ông chủ già, lúc này đối mặt với ông chủ già tay chân vụng về hơn năm mươi tuổi này, lại có hơi bất mãn, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng bình thường bà ta là người đanh đá, cũng rất biết hưởng thụ và làm biếng, nhưng bà ta biết, chồng mình có thể chịu đựng được những chuyện này, chỉ cần mình làm tốt chức trách của mình là được.