Chương 914
Cửu Muội Lại Xuất Hiện! 1
Sở Triệu ngồi dựa vào bên giường, híp mắt lại, trông có vẻ như đang chợp mắt, nhưng cứ cách mấy phút anh ta lại mở mắt ra, để ý tình hình bên ngoài cửa, cho nên thực ra dưới loại tình huống này, muốn nghỉ ngơi thoải mái, trên cơ bản là chuyện không có khả năng, cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người, nói với mình là đang nghỉ ngơi, là mình đang nghỉ ngơi lấy sức.
Thi thoảng Sở Triệu cũng sẽ liếc mắt nhìn Huân Nhi đang nằm trên giường hít thở đều đặn, rốt cuộc cô thật sự đang ngủ một cách yên tâm và thoải mái, hay là cũng giống như mình, thực ra chỉ đang giả bộ, chứ hoàn toàn không yên tâm nổi?
Có đôi khi, bản thân Sở Triệu cũng sẽ nghĩ lại một vài chuyện đã qua, ví dụ như cùng với độ hiểu biết của mình về thế giới chuyện xưa càng lúc càng sâu sắc, anh ta thực ra cũng buông bỏ được chuyện Tô Bạch đối xử với bạn gái của mình ngày trước, nếu như cứ nhất định phải soi mói, thì cũng chỉ là khi ấy Tô Bạch cứu mình, cách làm quá mức đơn giản và thô bạo mà thôi, nhưng người ta chắc chắn cũng bị cuốn vào trong nhiệm vụ hiện thực vì mình, bản thân mình cũng đã hiểu rõ thái độ của người ta, ít nhất, khi ấy hai người vẫn còn đang trong mối quan hệ bạn bè, Tô Bạch không mắc nợ mình, thậm chí còn có thể là mình nợ hắn rất nhiều.
Việc mất đi bạn gái và cái gọi nội tình ẩn sâu bên trong, lúc mới đầu thực ra cũng khiến Sở Triệu rất đau khổ, anh ta cũng đã mượn rượu giải sầu suốt một khoảng thời gian rất dài, nhưng bây giờ, anh ta xem như đã lấy lại được nhận thức của mình.
Thế giới chuyện xưa là một nơi có thể khiến người nhanh chóng trưởng thành, Sở Triệu của hiện tại nhìn vào mình trong quá khứ, thấy giống như một sinh viên đại học nhìn một bạn nhỏ ở nhà trẻ mượn cớ để ôm bạn gái lớn lên đáng yêu vậy, rõ ràng có hơi ấu trĩ và buồn cười.
Chỉ có điều, Sở Triệu cũng biết, cho dù mình xin lỗi, và cho dù mình có “chịu đòn nhận tội”, thì mối quan hệ giữa mình và Tô Bạch cũng không có khả năng trở về như quá khứ, bởi vì Tô Bạch cố tình không muốn để đôi bên trở nên quen thuộc giống như ngày trước, bao gồm cả thái độ của hắn đối với Huân Nhi cũng như vậy.
Sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa, Sở Triệu rõ ràng phát hiện ra, ở rất nhiều phương diện, Huân Nhi tỏ ra càng ngày càng có kinh nghiệm, trong vô thức, Sở Triệu có một loại cảm giác mất mát, bản thân vừa mới thoát khỏi áp lực tới từ Tô Bạch, thì bây giờ lại sắp đối mặt với áp lực của Huân Nhi sao?
“Ha ha…”
Trong lòng anh ta tự bật cười, anh ta biết, thực ra, sau khi bản thân trở thành thính giả, có thể kéo gần mối quan hệ với Tô Bạch hơn, ít nhất, có thể hoàn toàn xóa tan hiềm khích ngày trước, sở dĩ làm thành cục diện này, vẫn là vì khi đó mình không nuốt được cục tức, dựa vào cái gì là bạn chơi chung, cậu lợi hại như vậy còn tôi thì lại yếu như vậy?
Chỉ có điều, Sở Triệu lại chẳng muốn tái hiện lại tâm thái ghen tị trước đó của mình lên người Huân Nhi một lần nữa, cái này cũng có thể gọi là một loại trưởng thành.
Nhìn cô gái nằm trên giường, không biết có đang ngủ thật hay không, trong lòng Sở Triệu lặng lẽ nghĩ ngợi: “Cho dù thế nào, trong thế giới chuyện xưa này, anh cũng sẽ bảo vệ em, tuy rằng anh cũng rất yếu, nhưng ít nhất, anh sẽ liều mạng để em được sống tiếp, đây có lẽ là chuyện duy nhất anh có thể làm được vào lúc này. Sao cứ cảm thấy đây là tự mình chuộc tội nhỉ?”
Trong lòng Sở Triệu đắn đo trăm mối, thực ra anh ta thật sự không hợp làm cảnh sát, bởi vì suy nghĩ của anh ta quá nhiều, phần lớn có hơi giống với con gái đa sầu đa cảm, bản thân có thể giày vò chính mình đến phát điên, nhưng cũng may, không bao lâu sau, anh ta không cần phải phiền não vì những suy nghĩ này nữa.
Bởi vì dưới lầu đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ông chủ khách sạn.
Huân Nhi lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng xuống giường, Sở Triệu cũng lập tức đứng dậy, mọi người đều biết, cốt truyện cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Sở Triệu mở cửa, bước ra bên ngoài hành lang và nhìn xuống dưới, bên dưới có vài chiếc đèn lồng, cho nên tuy rằng ánh sáng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn được đại khái.
Cửa phòng bên cạnh cũng bị đẩy ra, rõ ràng năm người phòng bên cũng không thật sự ngu ngốc đến mức nằm trong đó ngủ một giấc, lúc này, trên cơ bản, cả bảy người đều ra khỏi cửa phòng và đi tới lan can tầng hai, quan sát bên dưới.
Bên dưới, có thể nhìn ra được một vài cương thi đang nhảy tưng tưng, sau đó, có vài cương thi nhảy ra khỏi phòng ngủ của ông chủ, trên người nhiễm máu tươi, dáng vẻ đầm đìa máu, thoạt nhìn rất đáng sợ. Chỉ có một cương thi là vẫn duy trì tư thế ban đầu ngồi một mình bên cạnh bàn vuông và bất động.
Ánh mắt của Huân Nhi dừng lại trên chiếc bàn đó một lúc.
Trước đó khi mình xuống dưới, cương thi đó cũng mang đến áp lực rất lớn cho mình, hai lần khi mình đi ngang qua bên người ông ta, đều cảm thấy ông ta đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.
Rất nhanh, có cương thi đã phát hiện ra hơi thở của người sống ở trên lầu, bọn họ bắt đầu chia làm hai đường, nhảy lên trên cầu thang.
“Bọn họ không phá hỏng kết cấu của ngôi nhà, chúng ta cứ ngăn cản bọn họ ở đầu cầu thang trước đã, bây giờ cách lúc mặt trời mọc còn năm tiếng nữa, chúng ta kéo dài thời gian thêm được lúc nào thì hay lúc đó, đây có thể là tin tức có lợi mà Phát Thanh cho chúng ta.”
Trong năm người ở phòng bên, một người đàn ông mang vẻ mặt thoạt nhìn có hơi Âu Mỹám, đang nói một cách rất bình tĩnh, tên của cậu ta là Lộ Thông. Tuổi tác khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư, thấp thoáng có một loại tư thái dẫn đầu năm người ở phòng bên, hơn nữa, giọng nói của cậu ta thực sự rất nhỏ, nhưng có thể truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng, đây chắc hẳn là cường hóa lực tinh thần.
Đương nhiên, lúc này cho dù là Huân Nhi hay là Sở Triệu, đều sẽ không rối rắm vấn đề cậu dựa vào cái gì mà ban bố chỉ thị cho chúng tôi này, hai người rất nhanh đã trực tiếp đi về đầu cầu thang bên trái.