Chương 965
Hóa Ra Là Mày 1
Đối với Tô Bạch mà nói, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là đến nơi hẹn, trò chuyện bình thường, làm quen bình thường, nhận biết bình thường, cuối cùng, lại đi giết người một cách bình thường.
Mà đối với mập mạp, Giải Bẩm, hòa thượng và Gia Thố mà nói, nhiệm vụ của bọn họ rõ ràng phân tán và tùy tiện hơn rất nhiều, bốn người cũng không hẹn trước sẽ mai phục ở gần khách sạn, chuẩn bị sẵn các loại trận pháp và các loại vũ khí khác nhau, anh một, tôi hai, anh ta ba, hoặc cả bốn cùng lên.
Bởi vì đây không phải là trận chiến phục kích, trên thực tế, nếu thật sự sắp xếp một trận mai phục, và nếu đối phương thực sự bằng lòng tiếp chiêu, vậy bốn người đó cột lại một chỗ, cũng trực tiếp không có cách nào đối phó được.
Đây là một đợt hành động tìm dấu vết để lại là chính, tinh thần của bọn họ là “không quá để ý đến kết quả”, mục tiêu cực thấp, hiệu suất thành công cực thấp, cũng khiến bốn người hòa thượng có không gian để phát triển nhiều hơn.
Chỉ có điều, có khả năng bốn người tham gia cùng Tô Bạch cũng không ngờ được, đối phương dường như đã hoàn toàn tính đến điểm này, rồi dùng một loại thái độ đánh đòn phủ đầu.
Bây giờ, mập mạp vẫn còn bị pháp trận nhốt trong bệnh viện, la hét gọi Phát Thanh, nhưng Phát Thanh dường như lại đang nằm ngoài vùng phủ sóng, Giải Bẩm thì ngồi ở bên cạnh phòng bao của Tô Bạch, nhưng anh ta lại bị thuốc mê cưỡng chế nhấn chìm trong ảo cảnh hư ảo, tuy cách Tô Bạch rất gần, nhưng có thể nói là gần trong gang tấc, xa tận chân trời như cũ.
Hơn nữa, hai người đều chưa kịp gửi bất cứ tin tức nào rằng mình đã trúng chiêu từ trước. Nhưng tuy rằng hai người đều không gửi tin nhắn, nhưng đã lâu như vậy không gửi tin, rất có khả năng đây chính là một tin tức tốt nhất.
Hòa thượng liên tục gửi mấy tin hỏi han, thấy trong nhóm wechat ngoại trừ Tô Bạch đáp lại bằng một hình ảnh ra, thì những người khác đều không trả lời, nên anh ta cũng nhận ra được một vài vấn đề.
Vấn đề này đối với hòa thượng mà nói, dường như xuất hiện sớm hơn một chút, đồng thời, anh ta cũng không nhịn được mà hơi thở dài, vốn cho rằng bốn người mình đang ở dưới trạng thái ẩn nấp, nhưng thực ra vẫn luôn bại lộ dưới ánh mắt của đối phương.
Nhưng cho dù cục diện thay đổi thế nào, thì chuyện nên làm thực ra vẫn phải làm, anh ta đặt di động xuống, đẩy cánh cửa ban công tầng hai, rồi bước vào trong.
Đây chính là nhà dì út của Tô Bạch.
Hòa thượng chịu trách nhiệm tới nơi này điều tra.
Tuy rằng người phụ nữ đó đã từng dừng chân ở nơi này, và đã từng ở lại nơi này, nhưng bây giờ, bà ta không nên ở đây, nếu bà ta ở đây, ngược lại, hòa thượng sẽ rơi vào tình huống khó xử mất.
Đúng vậy, là rơi vào tình huống khó xử.
Hòa thượng thậm chí còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi trước mặt mình, nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh như vậy, hình ảnh này, ngay cả bản thân anh ta cũng không chịu đựng được, so với khi lễ Phật đối diện với tượng thần phật, lại càng mang đến cho người một loại áp lực tâm lý cùng cực.
Cũng may, hình ảnh đó cũng không xuất hiện, trong toàn bộ căn nhà, cũng không có người nào khác.
Hòa thượng bắt đầu đi tìm kiếm chung quanh, mỗi một thông tin, mỗi một điểm mấu chốt, chỉ cần có thể tìm ra được, đều là thứ cực kỳ quan trọng.
Trong lúc vô tri vô giác, hòa thượng đi tới phòng tân hôn của em gái và em rể của Tô Bạch.
Anh ta nhìn thấy bức ảnh kết hôn treo trên bức tường đó và bàn trang điểm ở trước mặt, quan sát kỹ càng một chút, hòa thượng cũng phát hiện ra vết móng tay trên tấm gương của bàn trang điểm.
Trong lúc nhất thời, trong đầu anh ta cũng hiện ra một hình ảnh, trong hình ảnh đó, người phụ nữ kia ngồi ở nơi này, hơi nghiêng người, một bàn tay vuốt ve tấm gương một cách vô thức, hai mắt nhìn vào bức ảnh kết hôn treo trên tường.
Bà ta nhìn rất lâu.
Chỉ có điều, điều khiến hòa thượng có hơi khó giải thích được, đó chính là người phụ nữ ấy thật sự chỉ là trong lúc vô thức, không khống chế được lực đạo cho tốt, cho nên mới để lại vết móng tay trên tấm gương sao?
Một người phụ nữ có thể lẩn tránh ánh mắt truy đuổi của Phát Thanh để tự do tự tại như vậy, sẽ phạm vào loại sai lầm cấp thấp này?
Dựa theo câu chuyện mà Tô Bạch kể lại để phân tích, thì tên em rể này rất có khả năng chính là bản thể Tô Bạch chân chính đó, là đứa con trai thực sự của người đàn bà kia, nhưng người phụ nữ đó, sẽ đột nhiên trong lòng trở nên mềm mại một chút, thêm tình mẫu tử tỏa sáng, không nhịn được mà ở nơi này nhìn chằm chằm vào ảnh kết hôn của con trai đến ngơ ngác?
Có khả năng, đây là chuyện rất có khả năng, dù sao, cho dù là một người xấu xa với tội ác tày trời, anh cũng không có khả năng kêu anh ta cả ngày suốt hai mươi tư tiếng đều nghĩ nên làm chuyện xấu thế nào, anh ta cũng có khả năng đột nhiên chợt có suy nghĩ đỡ một bà cụ qua đường.
Nhưng, hòa thượng lại cảm thấy, người phụ nữ đó, dường như không nên xuất hiện loại tình cảm đấy. Hơn nữa, thái độ của bà ta đối với con trai ruột của mình và thái độ đối với Tô Bạch, theo quan điểm của hòa thượng, thực ra cũng không có sự khác biệt gì về bản chất.
Hòa thượng nhìn chằm chằm vào tấm gương, muốn nhìn thật cẩn thận, rồi đột nhiên, trong đầu anh ta hiện ra một hình ảnh khác.
Trong hình ảnh đó, một người phụ nữ đứng ở nơi này, đúng vậy, bà ta đứng ở nơi này, sau đó duỗi ngón tay, dùng móng tay vừa nhẹ nhàng cào lên tấm gương, vừa nhìn chằm chằm vào làn da của mình, nhìn mái tóc của mình, thưởng thức vẻ đẹp của mình trong gương, sau đó, bà ta quay người lại, rồi rời đi.
Trong toàn bộ hình ảnh, người phụ nữ không hề liếc mắt nhìn bức ảnh kết hôn kia thêm một lần, bà ta chỉ đơn thuần thưởng thức chính bản thân bà ta mà thôi.