Chương 966
Hóa Ra Là Mày 2
Bởi vì, ngay trong cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy bức ảnh kết hôn đó, hòa thượng cảm thấy có hơi không thích hợp, chỉ là lúc mới đầu, hòa thượng cũng chưa nhận ra, nhưng bây giờ, anh ta cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng rốt cuộc điểm không thích hợp nằm ở đâu.
Người bình thường, thường thì trong phòng ngủ của vợ chồng tân hôn, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, nhất định sẽ treo một bức ảnh kết hôn.
Nhưng đó là đặt ở vị trí nào?
Lựa chọn bình thường, chắc hẳn sẽ đặt phía trên giường tân hôn của hai vợ chồng, treo trên bức tường trên giường ấy, nhưng ảnh kết hôn trong căn phòng này, lại đặt ở một vị trí trên bức tường bên phải cửa vào, đối diện với giường, chếch về phía trước so với bàn trang điểm, thậm chí còn không phải nằm ở chính giữa bức tường, mà là gần với vị trí cửa phòng.
Đây chính là nơi mà hòa thượng cảm thấy không hợp lý nhất khi tiến vào đây.
Bởi vì người bình thường rất ít khi chọn vị trí này để đặt ảnh kết hôn.
Hòa thượng lập tức đi tới giường ngủ, kiểm tra cẩn thận bức tường trên giường, đột nhiên, anh ta sững sờ, bởi vì anh ta phát hiện ra phía trên giường có một khu vực, trông có vẻ hơi khác biệt so với những khu vực xung quanh, bởi vì nó đã được quét qua, nhưng vẫn để lại một vài dấu vết có thể quan sát thấy được.
Bức ảnh đó, vốn chắc hẳn được treo ở nơi này!
“Bức ảnh đó bị chuyển vị trí!”
Hô hấp của hòa thượng đột nhiên khẩn trương, khi quay người, vừa vặn nhìn thấy trong tấm gương ở bàn trang điểm cũng đang phản chiếu hình ảnh của bản thân anh ta, nhưng trong tấm gương, rõ ràng còn có một cái bóng màu đen đang ở bên cạnh hòa thượng, cái bóng này, hòa thượng rất quen, vì đây chính là sư phụ của mình!
“A di đà phật!”
Hòa thượng chắp hai tay lại, tĩnh tâm.
Thực ra trong lòng anh ta biết rõ, cái bóng đen này hoàn toàn không tồn tại, lúc trước mình đã tự tay dùng Giáng Ma Chử đánh chết sư phụ của mình, rồi lại tự tay bày Đại Trám hoàn toàn hủy diệt vong hồn còn sót lại của sư phụ.
Sư phụ mình, thực ra đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi.
Khi đó, Thất Luật vẫn chưa trở thành thính giả, nhưng khi ấy, Thất Luật cũng đã có đạo hạnh.
Cái chết của sư phụ là một loại đau đớn, nhưng cũng là một loại hiển nhiên, ông ta mưu đồ cắn nuốt xá lợi để dung hòa trong cơ thể mình, kết quả lại tẩu hỏa nhập ma, đến cuối cùng vừa rạch da mình khiến máu thịt lẫn lộn, vừa cầu xin Thất Luật hãy giết chết ông ta đi.
Đây là tâm ma của hòa thượng, nhưng ở trong thế giới chuyện xưa, Phát Thanh đã từng nhằm vào tâm ma này để thiết lập một cục diện nguy hiểm cho hòa thượng, nhưng khi đó hòa thượng đã buông xuống, thậm chí, anh ta còn thấp thoáng nhìn thấy sư phụ mình từ từ rũ bỏ lệ khí đứng trước mặt mình, vẫy tay từ biệt mình, nhưng vào lúc này, ngay khi trong chiếc gương đó lại xuất hiện cái bóng màu đen kia, trong lòng hòa thượng lại đột nhiên có chút dao động.
“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược la hán mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc…”
Hòa thượng đứng ở bên giường, hai tay chập lại, niệm [Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh].
Trong đáy lòng anh ta, dường như đã nhìn thấy sư phụ của mình đã trở lại. Nhưng tâm tính của hòa thượng tựa như sắt thép, đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ lại trực tiếp giết chết nghiệp chướng đột nhiên xuất hiện này!
Chỉ có điều, cái bóng từ từ mờ nhạt đi, hóa thành một gương mặt phúc hậu và hiền từ.
Trên gương mặt của sư phụ phủ đầy những nếp nhăn, giống như khi ông ta nắm tay của Thất Luật bị đưa vào chùa xin học vào ngày trước. Khi ấy, tay của sư phụ rất thô ráp, cũng rất ấm áp.
“Ôi, a di đà phật.” Sư phụ đối diện với Thất Luật, niệm một tiếng Phật hiệu.
“A di đà phật.” Thất Luật đáp lại một tiếng Phật hiệu.
“Ha ha, vi sư cũng rất bất đắc dĩ, lại bị kéo qua đây.” Sư phụ cười khổ một tiếng: “Hãy buông vi sư đi, Thất Luật, nhớ mong, suy cho cùng cũng không bằng hoàn toàn buông, vi sư cũng mệt rồi, chết cũng không được yên ổn, còn thường xuyên bị kéo ra ngoài này khiến đồ đệ bảo bối này của thầy thấy ghê tởm, thật xấu hổ quá, lúc trước không nên tham lam thứ đó, động vào lòng tham, khiến tâm cảnh khổ tu một đời, cuối cùng như nước chảy về biển đông.”
Thất Luật cười thản nhiên, “Trượng Sát” vốn được chuẩn bị sẵn từ đầu đã tiêu tan.
Đúng vậy, nên buông thôi.
Hai tay anh ta lại chập lại: “Sư phụ, không gặp nữa.”
“Sớm nên không gặp nữa.” Sư phụ cười ha ha, cơ thể từ từ tan biến.
Từ nay về sau, Thất Luật sẽ không còn nhớ đến sư phụ mình nữa.
Toàn bộ mọi thứ xung quanh đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Giường tân hôn, bức ảnh kết hôn, bàn trang điểm và cả tấm gương trên đó, tất cả mọi thứ dường như đều không có sự thay đổi gì, một vòng xoáy này cũng tan biến thành vô hình vào lúc này.
Đầu tiên, hòa thượng cầm di động gọi điện cho Tô Bạch.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Hòa thượng híp mắt, trong ánh mắt lóe lên một vẻ sâu xa, trong nhóm wechat, Tô Bạch vốn dĩ vẫn có thể liên lạc cũng đã mất liên lạc nốt, lại thêm Gia Thố, mập mạp và Giải Bẩm trước đó đã mất liên lạc, từ đây nghĩ cũng biết được, đối phương đã chủ động ra tay từ trước, chỉ có điều, đối phương đã phạm phải một sai lầm ở phía mình, hoặc gọi là sơ suất.
Hòa thượng lập tức bước ra khỏi phòng tân hôn, anh ta nhất định phải sớm tới khách sạn đó.
Chỉ có điều, ngay khi hòa thượng vừa mới bước vào phòng khách, một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, chậm rãi vút qua đầu của hòa thượng, trên chiếc sô pha trong phòng khách ở phía sau anh ta, một bộ lễ phục kiểu nữ màu đen vốn để bừa ở nơi đó, lúc này đột nhiên từ từ phồng lên.
“A di đà phật, hóa ra là mày…”