Chương 967
Giết Người Rồi 1
“Rào rào… rào rào…”
Gia Thố bước ra từ dưới vòi hoa sen, vừa cầm khăn tắm lau những hạt nước trên người mình, vừa thuận tay cầm di động, liếc mắt nhìn nhóm wechat một chút.
Trước đó bốn người đã bốc thêm, có ba tấm thẻ nhiệm vụ, nhưng một thẻ trong số chúng là có một chữ “nhất”, ý là đã hình thành thì không thay đổi, người cầm được lá thăm đó, sẽ ở nhà lão Phương và chẳng làm gì hết.
Bốn người cùng nhau ra cửa, sau đó sẽ lần lượt ra tách ra ở cửa, nhưng bốn người biết rõ, trong đó chắc chắn có một người sẽ quay trở về nhà lão Phương, nhưng ngoại trừ bản thân người đó ra, thì chẳng ai biết đó là ai hết.
Đây là vì ít nhất, theo quan điểm của bốn người hiện tại, cũng không có nơi nào an toàn hơn ở trong nhà lão Phương, nếu những người khác xảy ra chuyện không hay, vậy ít nhất cũng có một người có thể làm bước hành động tiếp theo dưới điều kiện được đảm bảo an toàn ở trong căn nhà này.
Ít nhất, cũng sẽ không xuất hiện cục diện khó xử là cả bốn người cùng ở bên ngoài không còn đường thối lui.
Đây cũng là cách bất đắc dĩ thôi, bởi vì muốn đối diện với người phụ nữ đó, bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải giữ một đường lui, đây đại khái cũng là điều mà một vĩ nhân nào đó trước đây đã từng nói, phải coi thường đối thủ về mặt chiến lược, và coi trọng đối thủ về phương diện chiến thuật.
Trong nhóm wechat, cho dù Tô Bạch hay là hòa thượng hoặc là mập mạp và Giải Bẩm, đều không tiếp tục gửi tin nhắn, trước đó mọi người đã hẹn trước khoảng chừng trong bao lâu sẽ gửi tin nhắn xác nhận tình hình của mình trong nhóm wechat.
Bây giờ trên cơ bản đều có thể xác định được rồi.
Hòa thượng, mập mạp, Giải Bẩm đều đã xảy ra vấn đề, mà Tô Bạch, tạm thời ngược lại, cũng không cần thiết phải để ý đến hắn quá nhiều, dù sao hắn không xảy ra vấn đề mới gọi là xảy ra vấn đề thật sự.
Gia Thố thay quần áo, bây giờ, cũng chỉ có một mình anh ta là một người tự do, vậy nên có những chuyện cũng nhất định phải do anh ta đi làm.
Lúc này, Cát Tường đang nằm bên cạnh thằng bé trên sô pha và xem ti vi, Gia Thố đi tới, xoa gương mặt mềm mại của thằng bé, sau đó đi tới bên huyền quan thay giày.
Hôm nay, Thượng Hải nổi gió lớn, trong gió cũng kèm theo một chút hơi ẩm, thoạt nhìn như sắp đổ mưa, ngay khi Gia Thố đẩy cửa bước ra khỏi phòng, thật sự cảm giác được ý tứ gió thổi mưa giông trước cơn bão.
“Cốc cốc cốc…”
“Chắc chắn là mẹ tới rồi.” Em họ đứng dậy giành trước đi mở cửa.
Sau đó, Tô Bạch nhìn thấy một người thanh niên với gương mặt thanh tú đi bên cạnh dì út nhà mình, cùng tiến vào, chiều cao của người đàn ông thấp hơn Tô Bạch một chút, dáng người cũng hơi gầy yếu, trên người mang khí tức thư sinh khá nặng, vừa nhìn đã biết là nhân viên làm công tác nghiên cứu khoa học, mang theo chút chất phác và hàm hậu.
“Nào, để mẹ giới thiệu một chút, Bách Túc, đây là anh họ con, Tô Bạch, đây là em rể con.”
“Chào anh họ, em thường nghe dì út và bảo bối nhà em nhắc đến anh.” Đối phương duỗi tay ra với Tô Bạch một cách lễ phép.
Tô Bạch cũng duỗi tay ra nắm tay anh ta một cách rất bình thường.
Bách Túc, ngay khi dì út đọc ra, thực ra cũng không có gì là không ổn thỏa, bởi vì một chữ Bách này, khi làm họ thì đọc là “búa”, cho nên vừa rồi khi dì út giới thiệu cũng đọc là “búa” Túc.
Thế nhưng, theo quan điểm của Tô Bạch, cái tên này của đối phương đọc ngược lại, âm phát ra còn không phải giống y như đúc với tên mình hay sao.
Hắn siết tay, tiến hành chào hỏi một rất bình tĩnh.
Bách Túc đang nói những chuyện trong công việc và cuộc sống của mình ở Nhật Bản, phần lớn thời gian, Tô Bạch đều làm người lắng nghe, vợ chồng trẻ nhà bọn họ đã rất lâu rồi không ở gần nhau, cho nên em họ ở trong buổi gặp mặt này rõ ràng cũng khá vui vẻ.
Dì út và Tô Bạch ngồi ở một bên, nhìn con gái và con rể mình, trên gương mặt cũng lộ ra một loại yên vui của người làm trưởng bối.
Đây là một cảnh tượng rất hài hòa, cũng là một bức tranh rất đẹp.
Hai vợ chồng trẻ cũng không bởi vì nguyên nhân công tác khác nơi mà có bất cứ sự xa cách nào, ngược lại còn có một loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Lúc này, Tô Bạch cũng nói chuyện với hai vợ chồng ở trước mặt mình với thân phận nửa trưởng bối, nhưng có khả năng không người nào nghĩ tới được, tận sâu trong lòng hắn, em rể đó thực sự đã bị hắn ghim một cái mác nhất định phải giết, đương nhiên, thẳng cho đến hiện tại, hắn cũng không phát hiện ra được một chút manh mối nào, đối phương ứng đối rất khéo léo, cũng không để lộ ra sơ hở gì.
Thức ăn cũng được mang lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc này, Bách Túc hỏi Tô Bạch: “Anh họ, nghe bảo bối nói tập đoàn Hải Hoa trước khi tái cơ cấu, thực sự là của anh sao?”
Đây là một câu hỏi rất bình thường, nhưng cũng vì vậy, em họ lại lén dùng chân đá em rể mình một cái ở phía dưới bàn, vì đã nói chuyện không nên nói đến!
Có khả năng, trong mắt em họ và dì út, Tô Bạch là một người làm ăn thất bại, làm mất sạch toàn bộ sản nghiệp mà cha mẹ để lại, cuộc sống cũng từ trên đỉnh cao trượt thẳng xuống, lúc này, tốt nhất đừng nên kích thích hắn.
“Ừm.” Tô Bạch thản nhiên đáp một tiếng.
“Nhưng em nghe một bạn học từng nói, là anh đã chủ động phân chia cổ phần ra ngoài đúng không?” Bách Túc hiển nhiên cảm thấy rất có hứng thú với chủ đề này.
“Coi như là vậy.” Tô Bạch bưng chén rượu, ý bảo Bách Túc: “Cạn một chén.”
“Được.”
Hai người nhẹ nhàng cụng một ly, Tô Bạch uống cạn, Bách Túc vốn chỉ muốn nhấp một ngụm mà thôi, nhưng thấy Tô Bạch đã uống hết sạch, nên cũng chỉ đành kiên trì bất chấp uống hết.
“Khụ khụ khụ…”