Chương 974
Mẹ 2
Tô Bạch duỗi tay, móc một bao thuốc trong túi của mình ra, rút một điếu, rồi ngậm trong miệng, cầm bật lửa châm lên, từ từ hút vào, rồi lại từ từ phun khói thuốc ra.
Hắn gẩy tàn thuốc, đáp: “Cậu tin không, khi tôi đang ghì chặt cổ cậu ta…”
Hai tay của Tô Bạch bày ra động tác này: “Trong lòng tôi hơi do dự, bởi vì cậu ta không phản kháng, không hề phản kháng một chút nào, không, nói một cách chính xác là cậu ta đang phản kháng, nhưng loại lực đạo phản kháng này khiến tôi cảm thấy, dường như có thể bỏ qua không kể đến, cho nên theo quan điểm của tôi, cậu ta hoàn toàn không hề phản kháng.”
“Nhưng cậu cũng nên giết anh ta!” Em họ tức giận nói.
“Đúng, tôi quả thực chắc hẳn nên giết cậu ta, nhưng cậu nói tôi là một người giả tạo, ha ha, tôi thừa nhận, tôi xác nhận khi ấy, trong lòng tôi thực ra mặc kệ cậu ta có thân phận gì, tôi cũng nên giết chết cậu ta.
Nhưng khi ấy trong đầu tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ, tôi đột nhiên cảm thấy, thực ra cậu ta rất đáng thương, không, cậu ta ở đây, chắc hẳn là chỉ cậu, thực ra cậu cũng rất đáng thương, cho nên tôi cảm thấy, ngay khi tôi có thể nhẹ nhàng giết chết cậu ta, tôi ngược lại có hơi không thể giết chết cậu được, tôi đột nhiên cảm thấy, biến cậu trở thành thành viên mới của tôi, cùng nhau có được sinh mệnh dài lâu, cũng là một chuyện… hình dung thế nào nhỉ, một chuyện rất tốt đẹp đấy chứ.”
“Sinh mệnh dài lâu, thì sự dày vò sẽ càng dài lâu hơn!” Em họ trợn trừng mắt nhìn Tô Bạch đầy tức giận: “Đây chính là tâm lý của cậu, ngay khi cậu cảm thấy có thể dễ dàng giết tôi, cậu lại chọn cách làm đối với tôi mà nói, lại càng sỉ nhục, cũng càng dày vò hơn để thay cho việc giết chết tôi!”
“Ồ, cái đó thì đúng rồi đấy.” Trên gương mặt của Tô Bạch lộ ra vẻ mặt thì ra là thế: “Không sai, cậu rất hiểu tôi, có một chuyện cậu phải biết, cậu rất hận tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng mong cậu tin rằng, lòng căm thù của tôi đối với cậu, và lòng thù hận đối với cha mẹ cậu, là tương đương.”
Vừa dứt lời, cơ thể của Tô Bạch biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mắt em họ, một bàn tay của hắn bóp cổ cậu ta, rồi nhấc em họ lên.
“Hơn nữa, có một chuyện, tôi cảm thấy chắc hẳn nên thuật lại cho cậu một lần, bởi vì trước đó cậu hoàn toàn chưa hiểu rõ hoặc là chưa ý thức được điểm này. Chuyện lần này, nếu như cha mẹ cậu tự xuất hiện ở nơi này, và do chính bọn họ cầm đao ta tay, vậy toàn bộ mọi chuyện này có lẽ còn có một chút xác suất thành công.
Mà cậu, ngay vừa rồi, khi linh hồn tôi gần như sắp bị rút vào trong rương đồng xanh kia, cậu đã nói lời gì?
Cậu muốn sở hữu cơ thể của tôi, rồi lại đồng thời của sở hữu một thứ, thứ đó gọi là “tự do”.
Ha ha, ngay khi cậu nói ra câu này, thực ra từ trong tận đáy lòng, tôi không hề lo lắng một chút nào, thật sự không lo lắng một chút nào.
Cho dù là tôi không biến Bách Túc thành thành viên mới, cho dù tôi trực tiếp phân thây Bách Túc trong nhà vệ sinh, cho dù tôi trực tiếp giẫm bét cậu ta, và cho dù hôm nay tôi tự mình trói hai tay mình lại, chủ động quỳ trước mặt cậu vừa khóc vừa kêu gào sẽ trả lại cơ thể cho cậu, thì nó vẫn sẽ xuất hiện các loại chuyện bất ngờ khác nhau như thường, khiến kế hoạch của tôi, hoàn toàn thất bại.
Ừm, phải rồi, cậu có muốn hút một điếu thuốc không?”
Em họ không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào Tô Bạch như cũ.
“Ôi, cậu ngược lại rất ngốc nghếch, trong sáng và ngọt ngào đấy, cũng phải thôi, ở trong chiếc rương nhiều năm như vậy, lại ở trong cơ thể phụ nữ suốt hai năm nay, tuy cậu biết về thứ đó, nhưng lại hoàn toàn không rõ, cái thứ gọi là Phát Thanh kia, rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu.”
Vảy rồng màu đen phủ kín bàn tay của Tô Bạch, em họ kêu lên thảm thiết, trong cơ thể bị Tô Bạch cưỡng chế luyện hóa, bốc hơi sạch sẽ từng chút một, ngay cả một chút cặn xương cốt cũng không còn sót lại.
Nghiền xương thành tro, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
“Kẽo kẹt…”
Cửa phòng bao bị đẩy ra, Bách Túc xuất hiện ở cửa, anh ta nhìn Tô Bạch, trong lòng có vô số âm thanh đang thúc giục anh ta quỳ xuống trước mặt hắn, đây là một sự thuần phục tới từ thành viên mới và người sở hữu, một loại thuần phục tới từ huyết mạch.
“Phịch” một tiếng, Bách Túc quỳ xuống dưới chân Tô Bạch: “Chủ nhân.”
Một tiếng chủ nhân gọi ra cũng thật cung kính, tuy rằng có rất nhiều khó hiểu và nghi ngờ ở đây, nhưng lúc này, Bách Túc hoàn toàn không có cách nào đưa ra sự lựa chọn khác, toàn bộ mọi chuyện đều hoàn toàn bị bản năng chi phối.
Tô Bạch liếc mắt nhìn dì út còn đang hôn mê, rồi lại nhìn Bách Túc quỳ trước mặt mình, hắn đi tới trước mặt anh ta, Bách Túc dán sát trán xuống nền đất, đây là hoàn toàn thuần phục Tô Bạch.
“Nếu cậu đã không phải cậu ta.” Tô Bạch hé miệng, nói tiếp: “Dì út đã mất đi một đứa con gái, nên đứa con rể này cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.”
“Bốp!”
Tô Bạch nhấc chân, sau đó giẫm xuống một cách rất dứt khoát, đầu của Bách Túc dán sát xuống nền đất, trực tiếp bị Tô Bạch giẫm nát!
“Mau, liên lạc… liên lạc với Tô Bạch!”
Dưới sự tiếp ứng của Gia Thố, hòa thượng vất vả lắm mới thoát ra khỏi căn nhà đó, vừa ra ngoài đã chỉ vào Gia Thố, hét một câu này.
“Bây giờ tôi không liên lạc được với cậu ấy, gọi vào số cậu ấy không có tín hiệu.” Gia Thố rất ít khi nhìn thấy bộ dáng hoang mang và khẩn trương như vậy của hòa thượng.
“Mau tìm cậu ta, nhất định phải tìm được cậu ta, tôi ở bên này đã nhìn thấy người phụ nữ đó, thân phận thật sự của người phụ nữ đó… tới khách sạn, bây giờ, lập tức tới khách sạn mau!”
“Người phụ nữ đó, người phụ nữ đó, chính là…”