Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 975 - Chương 975 Ừm 1

Chương 975

Ừm 1


Trong phòng bao, những món ăn thơm ngon, trên cơ bản còn chưa được động qua nhiều cho lắm, mà bốn người vốn hẳn nên ngồi bên bàn ăn, hưởng thụ bữa ăn ngon một cách hòa thuận vui vẻ, thì một người đang hôn mê, một người đã bị luyện hóa, xem như nghiền xương thành tro, còn có một người óc bắn ra văng đầy mặt đất.


Bách Túc chỉ là một thành viên mới cấp thấp đến không thể thấp hơn được, một cước này của Tô Bạch khiến anh ta chết ngắc, hơn nữa, Tô Bạch cũng hoàn không có ý định để lại đường lui.


Hắn quay người, ôm dì út đang hôn mê lên, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ phòng.


Bên dưới là bãi đỗ xe ngoài trời, có rất nhiều xe, nhưng người lại không nhiều cho lắm, cho dù là bảo vệ ở bãi đỗ xe cũng chỉ ngồi vắt chân trong đỉnh nghỉ chân ở cửa ra vào và chém gió buôn dưa, cho nên hành động trực tiếp nhảy xuống như vậy của Tô Bạch, ngược lại cũng không bị người nào phát hiện.


Hắn đang tìm con Audi của mập mạp, lại đột nhiên phát ra trước đó mình kêu có một bồi bàn đi đỗ xe cho mình, đối phương còn chưa trả lại chìa khóa cho mình nữa, vừa vặn có một người đàn ông mặc tây trang bước đến một chiếc xe bên cạnh Tô Bạch, lôi một chìa khóa ra ấn một cái, sau đó mở cửa xe.


Tô Bạch trực tiếp bước tới, trước đó đối phương chỉ cho rằng hắn đang ôm một cô nàng chuẩn bị ra ngoài phóng túng, nhưng đợi khi bước đến gần, vừa nhìn đã phát hiện ra cô nàng đó có tuổi tác không nhỏ, lại còn là độ tuổi của phụ nữ hồi xuân, lập tức, người đàn ông này liếc mắt nhìn Tô Bạch bằng một loại ánh mắt “khẩu vị này của cậu cũng tốt đấy”.


Chỉ là, ngay khi anh ta đang định ngồi vào trong, thì một tay của Tô Bạch đã trực tiếp duỗi tới, bổ thẳng vào sau ót của đối phương một cái, đối phương lập tức bị đánh hôn mê, ngã ra ngoài cửa xe.


Tô Bạch đặt dì út ngồi vào trong xe xong xuôi, mới ngồi lên ghế lái, khởi động xe, dọc theo đường đi, Tô Bạch còn lái một cách rất bình tĩnh.


Hắn dự định đưa dì út đến bệnh viện, nhưng cũng không định đi tìm mập mạp hoặc là hòa thượng biết chữa trị, thủ đoạn chữa bệnh của bọn họ chỉ thích hợp dùng với thính giả, còn sử dụng với người bình thường, trừ phi có lý do hợp lý, bằng không rất có khả năng sẽ là hại người đó.


Trên đường, Tô Bạch rút một điếu thuốc ngậm bên miệng, nhưng sau khi nhìn thấy dì út nằm ở nơi đó qua gương chiếu hậu, hắn chỉ tiếp tục ngậm và không châm lửa.


Nơi này cách bệnh viện gần nhất còn rất xa, Tô Bạch lái cũng không nhanh cho lắm, thậm chí còn không chọn đường cao tốc.


Khi hắn dừng xe ở giao lộ đèn giao thông, dì út đang nằm ở phía sau cũng từ từ tỉnh lại, bà ấy đỡ đầu mình, trong ánh mắt hiện ra một vẻ hoang mang, nhưng ngay sau khi nhìn thấy Tô Bạch ngồi ở vị trí ghế lái và đang lái xe, vẻ hoang mang trong mắt mới biến mất.


“Dì làm sao thế này?” Dì út nghi ngờ hỏi.


“Dì uống nhiều nên ngủ li bì.” Tô Bạch cười ha ha, nói.


“Ồ, vậy sao.” Dì út chỉ có thể tin: “Vậy bây giờ đang đi đâu vậy?”


“Đi đến bệnh viện truyền nước.”


“Không cần thiết chứ?”


“Cần, dì vừa mới ngủ mê man, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút thì cháu mới yên tâm.”


“Đám Bách Túc thì sao?” Dì út hỏi.


“Bách Túc cũng uống nhiều rồi, em họ đưa cậu ta về nhà nghỉ ngơi trước, cháu đưa dì tới bệnh viện trước.”


“Dì cũng không sao đâu, chỉ là bây giờ cảm thấy đầu hơi choáng thôi, cháu dừng xe lại đi, dì muốn xuống đi bộ một chút.” Dì út nói.


“Được.”


Tô Bạch không kiên trì, mà trực tiếp đỗ xe ở bên đường, hắn xuống xe trước, sau đó đỡ dì út xuống xe.


“Dì vẫn chưa già đến mức đó đâu.” Tuy dì út nói như vậy, nhưng vẫn mặc cho Tô Bạch đỡ bà ấy xuống xe, ngay sau khi xuống xe, Tô Bạch còn tiếp tục đỡ dì út đi về phía trước.


Dì út không từ chối, Tô Bạch cũng luôn đỡ bà ấy.


Gió có hơi lớn, thi thoảng lại vén làn váy cả dì út lên.


“Có hơi lạnh.” Tô Bạch nhắc nhở.


“Không sao.”


Một tay của dì út tiếp tục được Tô Bạch dìu đỡ, hai người đi thẳng lên cây cầu trước mặt. Bọn họ leo lên bậc thang, từng bước một, rất chậm, rất chậm.


Dì út nhìn về phía Tô Bạch, nói: “Mỗi lần nhìn thấy cháu, cứ cảm thấy cháu đã trưởng thành rất nhiều.”


“Đó là vì số lần gặp không nhiều.” Tô Bạch cười đáp.


“Đúng vậy, số lần gặp không nhiều, cháu cũng thiệt tình, không thường xuyên tới thăm dì, bình thường muốn tìm cái bóng của cháu cũng không được, còn phải dựa vào em gái cháu tình cờ gặp được cháu, bằng không với tính cách của cháu, đoán chừng cũng sẽ không chủ động liên hệ với hai mẹ con dì nữa. Cháu nói xem, có thứ gì, có thể so với huyết mạch tình thân được chứ?”


“Dì út cứ yên tâm đi, cho dù không có lần tình cờ giữa em họ và cháu lần trước, thì cháu vẫn sẽ đi tìm dì thôi, chắc chắn.”


“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dì út vỗ nhẹ lên tay của Tô Bạch: “Phải giữ lời đấy nhé.”


“Nói lời phải giữ lấy lời.” Tô Bạch gật đầu, đáp.


Cơ thể của dì út vẫn có chút yếu, đợi khi hai người cùng nhau đi đến cầu vượt cho người đi bộ, dì út dừng lại, tỏ ý mình cần nghỉ một lát.


Tô Bạch đứng bên cạnh dì út, cùng dì út nhìn về phía dòng xe cộ đang chạy về phía trước, những chiếc xe lái cực nhanh, lướt qua bên dưới cầu vượt mà hai người đang đứng, tiếng còi cũng không ngừng vang lên bên tai, sự huyên náo của thành phố, được biểu hiện trực quan nhất ở nơi này.


“Cháu nói xem, nếu con người có thể không chết thì tốt biết bao.” Dì út duỗi tay chỉnh lại tóc mai bên thái dương mình, đột nhiên cảm thán.


“Sống quá lâu hình như cũng không quá thú vị cho lắm, cả một đời người chịu dày vò xem như cũng đã qua.”


“Dày vò xem như cũng đã qua sao?” Dì út nhắc lại lời của Tô Bạch một lần: “Ha ha, đúng vậy, một đời này của con người chính là một sự dày vò, dày vò tới, dày vò đi, đến cuối cùng có khả năng chính là một trận dày vò uổng phí.”


“Điều quan trọng nhất là hưởng thụ quá trình này.” Tô Bạch nói.


Chương 975

Bình Luận (0)
Comment