Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 976 - Chương 976 Ừm 2

Chương 976

Ừm 2


“Hưởng thụ quá trình?” Dì út lắc đầu, cười đáp: “Giống như vận động viên thi đấu, tuy rằng khẩu hiệu không quan trọng kết quả vẫn luôn treo bên miệng, nhưng có thể được người ghi nhớ, trừ huy chương vàng ra thì vẫn là huy chương vàng đấy thôi.”


“Nhưng huy chương vàng chỉ có một, khi một đứa trẻ tám, chín tuổi được đưa vào trường thể dục để tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp, ai có thể đảm bảo sau này huy chương vàng duy nhất đó chắc chắn sẽ nằm trước ngực con bé?”


“Suy nghĩ này của cháu quá tiêu cực rồi, có những chuyện đợi khi cháu thật sự làm ra, cháu mới biết, mãi mãi sẽ không có đường lui, cháu chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tiến lên, chỉ cần phía trước vẫn còn đường, thì cháu phải tiếp tục tiến lên.


Đi rồi lại đi, đi rồi lại đi, cho dù con đường phía trước có chật hẹp bao nhiêu, cho dù con đường trước mặt có thấp thế nào, thì cháu đều phải cưỡng ép mình hoặc là nghiêng người, hoặc là quỳ xuống, tóm lại, không thể dừng, cũng không có cách nào dừng, bởi vì chỉ cần chậm trễ một bước, lùi lại một bước, có khả năng chính là vực sâu vạn trượng.”


“Ha ha, lời tự tình này của dì út nói ra cũng không tồi, đáng tiếc bây giờ trong tay cháu trai không có lấy một cắc, bằng không, có thể giúp dì út xuất bản tản văn rồi, đến khi ấy chắc chắn có thể bán đắt như tôm tươi.”


“Cháu lại trêu dì út của cháu rồi.” Dì út dường như đã nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục đi về phía trước dọc theo lan can của cầu vượt đi bộ, Tô Bạch cũng chậm rãi đi theo phía sau.


“Chuyện của cháu, dì cũng đã nghe nói một chút, một gia nghiệp lớn như vậy, sao nói không cần thì không cần nữa? Ông bà cụ ở hai bên gia đình đều nói, là cháu đã đánh mất sạch một gia nghiệp lớn như vậy, nhưng dì cháu biết, cháu đã chủ động vứt một tập đoàn lớn như vậy đi.”


“Không phải tiền mà cháu kiếm được, mang đi dùng cũng thấy ghê tay.” Tô Bạch giải thích.


“Tiền của cha mẹ cháu chính là tiền của cháu.” Dì út nhỏ giọng nhấn mạnh.


“Ha ha, làm cậu ấm nhà giàu nhiều năm như vậy, cũng đã thỏa mãn rồi, không phải sao, cháu còn trẻ, cũng phải có chút suy nghĩ của người trẻ tuổi chứ, giống như những tác giả trẻ tuổi ngày trước thích học tập và độc lập ấy, cháu cũng muốn lăn lộn cho ra chuyện gì đó đã.”


“Vứt một tầm đoàn lớn như vậy chính là kết quả mà cháu lăn lộn ra sao?”


“Dù sao thì bây giờ cháu chính là một người được ăn no… ha ha, không đúng, dì à, cháu quên mất nói cho dì biết, thực ra cháu còn có một đứa con trai, bây giờ tiền mà cháu kiếm được không nhiều, nhưng ít nhất hai cha con bọn cháu cũng không đói.”


“Không ngờ cháu còn có con trai nữa đấy.” Dì út che miệng cười: “Ngày khác dẫn tới cho dì xem đấy, đây cũng là cháu trai của dì.”


“Đứa trẻ rất hiếu động, không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của dì.” Tô Bạch nói.


“Dù sao dì cháu cũng không có việc gì, không ngại phiền phức.”


“Không sao, sau này, đợi đến thời điểm thích hợp, cháu sẽ dẫn đứa trẻ tới thăm dì, để dì xem, cháu đã nuôi con trai mình như thế nào.” Tô Bạch nói một cách rất nghiêm túc.


“Được rồi, dì đợi ngày đó.”


“Dì, dì đã từng nghĩ tới chưa, một vài chuyện, kết quả vốn đã được định trước, giống như đường hầm vậy.” Tô Bạch đột nhiên hỏi: “Nó sẽ mang đến cho ta một không gian và hy vọng tiến lên rất lớn, nhưng ngay khi ta bước đến nơi tận cùng, sắp lập tức bước ra nhìn thấy ánh sáng, thì ta trông thấy một bức tường hoàn toàn chặn lấp con đường của ta, mà trên bức tường ấy, lại vẽ một mặt cười của thằng hề.”


“Cháu cảm thấy như thế nào?” Dì út nhìn Tô Bạch: “Cháu cảm thấy, là nên có bức tường này thì tốt, hay là không nên có thì tốt hơn?”


“Cháu không quan tâm.” Tô Bạch nhún vai, liếm môi mình: “Cháu hy vọng có bức tường chặn bọn họ lại, sau đó ngay khi cháu đi đến nơi ấy, sẽ phát hiện ra trên bức tường có thêm một gương mặt thằng hề, mà thuốc màu lại dùng máu tươi của bọn họ vẽ lên.”


“So sánh thật ảm đạm.” Dì út cảm thán.


Trời âm u, lúc này lại từ từ đổ mưa, cơn mưa này dường như tới rất đúng thời điểm, cũng rất phù hợp với loại bầu không khí này, đương nhiên, điều này cũng không hề kỳ quái một chút nào, bởi vì hôm nay vốn chính là một ngày trời âm u.


Dì út bám vào lan can, bước từng bước xuống dưới, Tô Bạch đứng ở đầu cầu thang, không tiếp tục đỡ bà ấy nữa, mà là lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng của dì út từ từ tiến vào trong dòng người, rất nhanh, đã hòa nhập vào trong, giống như một giọt nước rơi vào trong biển lớn, không thể gợi lên được gợn sóng gì.


Lúc này, di động của Tô Bạch vang lên, hắn nhấc máy, đầu bên kia di động vang lên giọng nói gấp gáp của hòa thượng: “Tô Bạch, vừa rồi điện thoại của cậu mãi không thể kết nối được, bây giờ bần tăng và mập mạp đang ở khách sạn, chúng tôi đã tìm thấy chiếc rương đồng xanh đó, chỉ là chiếc rương này đã hoàn toàn bị hỏng rồi, còn nữa… dì út của cậu, chắc hẳn chính là người phụ nữ trở về đó.”


“Ừm.”


Tô Bạch đáp lại một tiếng như vậy, sau đó cúp máy, điếu thuốc ngậm lúc lái xe trước đó, giờ đây có thể châm lên được rồi.


Chương 976

Bình Luận (0)
Comment