Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 977 - Chương 977 Đại Bạch, Rốt Cuộc Cậu Có Lai Lịch Gì? 1

Chương 977

Đại Bạch, Rốt Cuộc Cậu Có Lai Lịch Gì? 1


Tô Bạch lái chiếc xe của người đã bị mình đánh bất tỉnh đi đến nhà của dì út trước, trên đường đi, hắn gửi tin nhắn wechat cho mập mạp, nói con Audi của anh ta vẫn còn ở trong bãi đỗ xe của khách sạn, kêu tự anh ta lái về đi.


Nhà của dì út, Tô Bạch vừa mới tới đợt trước, hơn nữa hòa thượng và Gia Thố cũng đã từng tới.


Căn nhà là một ngôi biệt thự nhỏ, có vị trí đỗ xe riêng, cây cối ở xung quanh rất tốt, cũng được tính là một tiểu khu cao cấp và tinh tế, tuy rằng dì út ở góa, nhưng cũng có lương hưu, trong tay có không ít cổ phần danh nghĩa của các công ty khác, cũng bởi vậy mà dì út và em họ, hoàn toàn không cần lo lắng về kế sinh nhai.


Dù sao thì dì út cũng giống như bà mẹ hờ đó của mình, đều là con gái nhà quan to, trước đây dì út cũng làm trong chính phủ một khoảng thời gian, trên cơ bản, khi những vai vế nhỏ hơn khác trong gia tộc mở xí nghiệp và mở công ty, đều sẽ chia một phần cổ phần danh nghĩa ra ngoài, để cầu có được sự ủng hộ của thành viên trung tâm chân chính trong gia tộc, đây vốn chính là một loại quy tắc ngầm đã trở thành tập quán tự nhiên và được ước định mà thành.


Nếu không phải cha mẹ hờ đó của mình đã trở thành thính giả, đi trên con đường hoàn toàn khác hẳn với người bình thường, thì có khả năng, nếu thân là một người bình thường, bây giờ người phụ nữ đó phỏng chừng cũng sẽ ngồi ở nơi này, trong tay cầm một quyển sách, bên cạnh đặt một ly trà, trải qua cuộc sống phu nhân của mình một cách thảnh thơi, mà bà ta và người được gọi là chồng đó của bà ta, cũng là một mối quan hệ thông gia môn đăng hộ đối, giữa hai đại gia thế trong mắt người thường, cho dù không phải là yêu thương thật lòng, nhưng ít nhất cũng là giàu có hơn người.


Trong lúc nhất thời, hắn có vẻ hơi do dự, nếu như không có Phát Thanh, thì tất cả mọi thứ chắc hẳn sẽ phát triển giống như vậy.


Chỉ là rất nhanh, hắn đã khép mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ phun ra.


Hắn quay người, ngồi xuống bậc thềm trước cửa lớn của biệt thự, tay trái của hắn là một hồ cá, những tòa biệt thự khác ở xung quanh đều xây một ao cá theo tiêu chuẩn, mà trong nhà của dì út thì lại tự cải tạo lại một hồ cá cho mình.


Tô Bạch còn nhớ rõ, tuy rằng trước đây mình và dì út không tiếp xúc nhiều cho lắm, nhưng ngày trước dì út rất khí thế bức người, chỉ là từ sau khi chú mình qua đời vì bệnh, dì út cũng làm thủ tục nghỉ hưu cho mình từ sớm, yên ổn làm một người phụ nữ nhàn rỗi, mà hồ nước này thì lại là minh chứng rất tốt.


Tô Bạch ngẩng đầu lên, cắn răng, hắn không vào nhà, mà quả thực cũng không cần thiết phải vào nhà thêm nữa, bởi vì người mà hắn muốn đợi sẽ tự mình trở về, chỉ có điều…


“Bà ấy là em gái ruột của bà, bà không cần thiết phải tàn nhẫn như vậy, bà cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.” Tô Bạch tự lẩm bẩm.


Tôi không phải là đứa con trai do chính bà sinh ra, bà tùy tiện tra tấn trên người tôi thế nào, thực nghiệm thế nào, đều không thành vấn đề, nhưng đó là em gái ruột của bà, bà sẽ giữ lại cho bà ấy một mạng đi, dưới tình huống bà đã dùng xong cơ thể của bà ấy.


Một chiếc taxi lái đến nơi này, Tô Bạch từ từ đứng dậy, hắn nhìn thấy dì út bước xuống từ trên xe taxi, lấy tiền trả tiền xe từ trong ví, đợi sau khi xe taxi rời đi, dì út chủ động đi về phía Tô Bạch.


Bà ấy đi rất tự nhiên, bước đi cũng rất bình thường, cho dù là ánh mắt, cho dù là hành động, tóm lại, đều rất bình thường.


Chỉ có điều, lúc này, hô hấp của Tô Bạch lại trở nên càng lúc càng thô hơn, vì hắn đã phát hiện ra, người phụ nữ trước mặt này chỉ còn lại một túi da, thậm chí, ngay cả túi da cũng sẽ rất nhanh cũng chẳng còn nữa.


Bà ấy của hiện tại chính là một thứ đồ chơi bị người vặn dây cót, chấp hành một mệnh lệnh cuối cùng của người ta, mà người đó chính là chị gái ruột của bà ấy!


Dì út mỉm cười, lướt thẳng qua bên người hắn, nhưng lại không hề để ý đến Tô Bạch, mà là trực tiếp mở cửa, bước vào phòng khách từ huyền quan.


Tô Bạch quay người, cũng đi vào bên trong.


Trong căn phòng khách rất hỗn loạn, rất dễ nhận thấy, trước đó hòa thượng đã gặp phải phiền phức rất lớn ở nơi này, nhưng dì út vẫn mang một bộ dáng như không nhìn thấy gì cả, trực tiếp tiến vào phòng ngủ của mình.


Tô Bạch cũng bước vào phòng ngủ của dì út.


Hắn nhìn thấy dì út chậm rãi ngồi xuống trang điểm ở trước bàn trang điểm, từ từ tô điểm cho mình, khiến bà ấy vốn đã có khí chất cực phú quý, lại trở nên càng mỹ lệ hơn.


Sau đó, dì út đi đến bên giường, đặt bức ảnh chụp chung của mình và chồng mình, cùng đứa con gái khi ấy còn nhỏ trên tủ đầu giường lên trước ngực, cả người nằm thẳng trên giường.


Ngay sau đó, cơ thể của dì út bắt đầu thối rữa, tản ra những mùi hôi thối, những con giòi đang bò qua bò lại, chui ra chui vào trên cơ thể của bà ấy.


Tô Bạch từ từ siết chặt nắm tay.


Tuy rằng lúc này đôi mắt của hắn đã đỏ ngầu, nhưng khóe miệng lại vẫn lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này thoạt nhìn rất Âu Mỹám.


“Bà và thằng con trai đó của bà, sẽ có kết cục giống như nhau.” Tô Bạch ngẩng đầu lên.


Người bình thường chỉ lên trời, phần lớn ý tứ là chỉ ông trời, ngẩng đầu ba thước có thần linh, mà thính giả chỉ lên trời, phần lớn lại chỉ Phát Thanh, bởi vì trong mắt của thính giả, Phát Thanh còn to hơn cả trời.


“Phát Thanh, mày tuyệt đối không thể khiến tao thất vọng.”


Chương 977

Bình Luận (0)
Comment