Chương 978
Đại Bạch, Rốt Cuộc Cậu Có Lai Lịch Gì? 2
Khi Tô Bạch trở về nhà lão Phương, ba người mập mạp, Gia Thố và hòa thượng đang ngồi ở đó thưởng thức món ăn chay, hòa thượng không chỉ có khả năng pha trà ngon, mà trình đồ nấu đồ chay cũng tuyệt đối là hạng nhất.
Thằng bé đang ôm bình sữa bò của mình vừa uống vừa xem tivi, Cát Tường thì nằm phục bên người thằng bé.
“Đại Bạch, cậu ăn… mẹ nó, trên người cậu có mùi gì thế, mau đi tắm rửa, mau đi tắm rửa đi, có cho người ta ăn cơm nữa không đây.”
Trên người Tô Bạch có mùi thi thối, mập mạp hiển nhiên có thể ngửi ra được.
Tô Bạch gật đầu, thằng bé ngược lại không hề ghét bỏ một chút nào, mà lảo đảo đi về phía Tô Bạch đòi ôm như bình thường.
“Ôi, nhóc con, cháu thơm mềm như vậy, để cha cháu đi tắm rửa trước rồi lại chơi với cháu sau nhé, được không?” Mập mạp ôm thằng bé đi.
Tô Bạch tiến vào nhà vệ sinh, dùng sữa tắm và dầu gội chà tới chà lui bốn lần, mới khiến loại mùi trên người đó xem như hoàn toàn đã được loại bỏ hết, đợi khi hắn quấn khăn tắm đi ra, đám người hòa thượng đã ăn xong rồi, nhưng vẫn để lại một phần cho hắn ở trên bàn.
Tô Bạch cũng khách sáo, ngồi xuống sô pha, trực tiếp cầm bát đũa bắt đầu ăn.
“Mẹ nó, biết ngay cậu là một thằng gia súc mà, cái tố chất tâm lý này thật đúng là biến thái quá rồi, đúng rồi, Giải Bẩm đã về, chúng tôi bận muốn chết, còn anh ta thì ở đó ngủ nửa ngày mới tỉnh, lại còn ở ngay phòng bên cạnh cậu nữa chứ, má nó.” Mập mạp ngồi ở bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Hòa thượng và Gia Thố ngồi trên sô pha, ba người cùng nhìn Tô Bạch ăn cơm.
Đợi sau khi Tô Bạch ăn hai bát cơm, hắn đặt bát đũa xuống, nhẹ nhàng duỗi thắt lưng.
“Tôi ăn no rồi.”
Sau đó, hắn kể lại chuyện mình đã trải qua trước đó ra cho mọi người nghe trước, tiếp đó, lại nhận một điếu thuốc mà mập mạp đưa qua, rồi châm lên.
“A di đà Phật, cho nên, là có ý này sao?” Hòa thượng vừa lần phật châu trong tay mình, vừa nói: “Phát Thanh, thực sự đã sớm thông qua góc nhìn của cậu biết được thân phận của bà ta rồi sao?”
Tô Bạch nở nụ cười, chỉ vào mình: “Ngay cả tôi còn có thể cảm giác được thân phận chân chính của bà ta, anh nói Phát Thanh có thể không biết được hay sao?”
“Ồ…” Mập mạp hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó duỗi đầu lưỡi ra, liếm nhanh môi mình, rồi vỗ đùi một cái: “Mẹ nó, lợi hại, đây mới là lợi hại chân chính, đại Bạch, Huyết Thi so với mẹ cậu quả thực là quá yếu! Cũng giống như không quân Iraq với không quân của Mỹ ngày trước ấy.
Nghĩ đến năm ấy, Huyết Thi đã khiến mấy người chúng ta sợ đến mức không dám ở lại Tây An thêm nữa mà trực tiếp chạy trốn, nhưng Phát Thanh người ta lại có thái độ gì với anh ta?
Ngay khi trong miệng bàn gia tôi vừa nói ra hai chữ “Diệp Tư” này, Phát Thanh đã lập tức xác định được thân phận của Huyết Thi, sau đó kéo anh ta vào thế giới chuyện xưa, trực tiếp đè bẹp một cách điên cuồng, cuối cùng Phát Thanh còn đặc biệt thiết kế một thế giới chuyện xưa cho riêng Huyết Thi với nguyên tắc sử dụng phế vật cho dù củ cải trắng được xem như đã hỏng, rồi kêu những thính giả khác đi nhận truyền thừa của anh ta.
Mẹ nó chứ, bây giờ các cậu đang nghĩ thế phải không?
Huyết Thi trực tiếp bị Phát Thanh đè trên đất mà mài, hơn nữa còn là loại mài qua mài lại đó nữa, chậc chậc chậc, vừa nghĩ đến sự tồn tại ở cấp bậc đó như Huyết Thi, một sự tồn tại khiến chúng ta run như cầy sấy, hóa ra chỉ là một tay gà mờ so với mẹ của Đại Bạch.
Đời người, thật sự khiến người ta thổn thức.” Con hàng mập mạp này vừa nói còn vừa thở dài.
Gia Thố đảo trắng mắt nhìn anh ta, nói thẳng: “Mập mạp, xin được sửa lại một tên có lỗi ngôn từ như anh, cho dù là chúng ta của hiện tại đối mặt với Huyết Thi, cũng chỉ có run rẩy như cầy sấy thôi, nhưng trong thế giới chuyện xưa lần trước, khi Đại Bạch đối diện với Huyết Thi được Phát Thanh tạo ra, nếu không phải nắm được quy tắc BUG trong ba tiếng hồng hồ của Phát Thanh, thì khi cậu ấy cũng không có cách gì đối với Huyết Thi hết.”
“Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi.” Tô Bạch đáp lại Gia Thố một câu, cái gọi là cũng không có cách gì khi đối mặt với Huyết Thi đó, hoàn toàn là không có vốn để đối đầu, sau đó, Tô Bạch nhìn mập mạp: “Lần sau có thể sửa cách xưng hô với người phụ nữ đó được không?”
“Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.” Mập mạp sáp qua ôm Tô Bạch một cái, bị hắn trực tiếp đẩy ra.
“Tình hình bây giờ chính là Phát Thanh đã biết bà ta quay trở về rồi, nhưng lại không có cách bắt bà ta?” Hòa thượng đang suy nghĩ về một điểm này.
“Chắc hẳn vẫn có rất nhiều hạn chế đi.” Gia Thố đáp: “Ví dụ như lần trước mấy người chúng ta lần lượt bị nhốt ở nơi đó, toàn bộ sự sắp xếp và thủ pháp, thực ra đều xuất phát từ bàn tay của Tô Bạch thật đó, mà người phụ nữ đó, suốt toàn bộ quá trình chỉ là một người quan sát, mà không hề tự tay nhúng vào, cho nên, đây chắc hẳn chính là sự hạn chế của bà ta.”
Tô Bạch lắc đầu: “Không, bà ta không phải người quan sát đâu, bà ta là người vạch ra kế hoạch, hoặc là nói, khi ấy trong góc nhìn của bà ta, tôi và người được gọi là đứa con trai thật sự của bà ta đó, thực ra chính là hai sản phẩm thí nghiệm của bà ta, bà ta giống như một học giả đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào quá trình thực nghiệm, vừa quan sát vừa ghi chép ấy.”
“Vậy mục đích để bà ta làm như vậy là gì?” Mập mạp nghi ngờ hỏi.
“Sờ đá để thăm dò dòng sông.” Hòa thượng thở dài rồi đáp: “Bà ta chắc hẳn cũng là đang thăm dò quy tắc và giới hạn của Phát Thanh, thậm chí, bà ta đang tìm kiếm BUG trong Phát Thanh, hơn nữa, có một điểm mà bần tăng có thể kết luận, đó là bà ta đã nắm chắc cách trốn tránh sự theo dõi của Phát Thanh thế nào, và khiến Phát Thanh mất đi khả năng khống chế bà ta giống như khống chế những thính giả khác, chính vì một điểm căn bản này, cho nên bà ta mới bắt đầu làm nghiên cứu bước tiếp theo, tìm BUG trong Phát Thanh, sau đó…”
Lời nói phía sau, hòa thượng không nói, nhưng trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ là gì.
“Chậc…” Mập mạp đột nhiên ngạc nhiên nói: “Mẹ kiếp, hình như chúng ta đã quên mất một vấn đề rồi thì phải, Đại Bạch, nếu xét từ hai bức ảnh đó, thì cậu là một con quỷ, nếu cậu đã không phải con trai ruột của bọn họ, vậy rốt cuộc cậu có lai lịch gì?”