Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 979 - Chương 979 Đẹp Như Một Bức Tranh 1

Chương 979

Đẹp Như Một Bức Tranh 1


“Nếu cậu đã không phải con trai ruột của bọn họ, vậy rốt cuộc cậu có lai lịch gì?”


Đối diện với câu hỏi của mập mạp, Tô Bạch chỉ gạt tàn thuốc một cách nhẹ nhàng, rõ ràng không thèm để ý đến, như thể đang hỏi mình thời tiết hôm nay thế nào vậy.


“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi đoán tôi được bọn họ tìm người mang thai hộ rồi sinh ra đấy.”


“Vậy cậu cũng có…” Mập mạp úp úp mở mở.


“Ai là cha tôi ai là mẹ tôi thì tôi không để ý, cũng không muốn đi tìm, tính chơi trò Trầm Hương cứu mẹ hay sao?” Tô Bạch nở nụ cười: “Nhàm chán quá rồi thì phải?”


“A di đà phật, đại Bạch, cậu ngược lại nghĩ rất thoáng.” Trong lòng hòa thượng biết rõ, Tô Bạch chẳng muốn đi tìm phiền phức, cũng chẳng muốn dính thêm phiền phức gì lên người mình.


Chuyện đi tìm cha sinh mẹ đẻ của mình hoặc là tìm kiếm thân phận của mình, độ khó chắc chắn rất lớn, dù sao thì chuyện do một nam một nữ đó thực hiện, cũng sẽ không để lại cho anh sơ hở gì cả, chắc chắn vết tích đều đã bị xóa đi thật sạch sẽ, nhưng nếu thật sự quyết tâm muốn tìm, vậy cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, nhưng đại đa số người, trên cơ bản đều sẽ chọn bày ra một loại thái độ muốn đi tìm kiếm. Mà đến chỗ Tô Bạch, thì lại lười phải đi tìm, cũng chẳng muốn đi điều tra.


“Ha ha, bọn họ chết rồi mới là tốt nhất, sạch sẽ.” Tô Bạch dụi tắt đầu lọc trong gạt tàn, rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi đã thành cái dạng này rồi, lẽ nào còn thật sự tìm ra được người phụ nữ đã mang thai tôi năm đó rồi coi là mẹ sao?”


“Cũng đúng.” Mập mạp gật đầu.


Gia Thố đứng dậy, đi vào nhà bếp, khi đi ra, trong tay cầm bốn lon bia, mỗi người một lon.


“Uống xong lon này nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn đi.” Gia Thố nói.


“Phật gia của tôi, cậu thật không hiểu trữ tình gì cả.” Tô Bạch bất đắc dĩ cầm lon bia đứng dậy, những người khác cũng cùng đứng dậy theo.


Bốn người cụng lon, đều uống một hơi.


Sau đó, mập mạp cầm lon ngồi xuống sô pha, cùng nhau xem ti vi với thằng bé, Gia Thố thì lại trở về phòng của mình.


Lúc này, hòa thượng đột nhiên mở miệng, nói: “Đúng rồi, có khả năng qua hai ngày nữa bần tăng sẽ đi Vân Nam, nhân lúc cách thế giới chuyện xưa lần trước chưa quá bao lâu, chắc hẳn vẫn có thể ở thế giới hiện thực trong một khoảng thời gian khá dài, nên dự định tới Vân Nam làm một vài chuyện.”


“Đi tới nơi nào ở Vân Nam?”


“Đại Lý, bần tăng có một vị cao tăng quen biết ở thế giới hiện thực, một tháng trước đã liên hệ với bần tăng, nói nơi đó của anh ta có vài chuyện, bần tăng định đi tới xử lý một chút.”


“Ha ha, vậy hòa thượng, anh phải dẫn theo một ni cô trở về mới được.” Mập mạp ngồi trên ghế sô pha trêu ghẹo, bởi vì Đại Lý cũng là một nơi gặp gỡ nổi tiếng.


Hòa thượng trực tiếp bỏ qua lời nói không đứng đắn của mập mạp.


“Rất hay, vừa vặn cũng là thả lỏng một chút.” Lúc này, Tô Bạch đúng lúc nhìn thằng bé đang chuyên tâm xem phim hoạt hình trong tivi, hé miệng, đôi mày hơi nhíu lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra, hình như từ khi mình mang thằng bé từ trong thế giới chuyện xưa ra, cũng chưa từng dẫn thằng bé ra ngoài chơi.


Lúc đầu thì ở trong biệt thự của mình, sau đó ở trong văn phòng thám tử của mình, tiếp đó lại là ở trong nhà lão Phương này, Cát Tường thân là một con mèo còn thường xuyên ra ngoài đi dạo, hít thở không khí gì đó khi Tô Bạch hoặc là mập mạp, ai đó ở bên cạnh thằng bé, mà thằng bé trên cơ bản, dường như chỉ có thể ở trong nhà, xem tivi, xem sách tranh, cũng không có bạn nhỏ, rất ít khi có thể ra khỏi căn nhà này.


“Như vậy đi, hòa thượng.” Tô Bạch liếm lôi mình, do dự một chút, rồi vẫn nói: “Cùng nhau đi đi, tôi đưa con trai tôi cũng ra ngoài du lịch một chuyến, đến khi ấy lại cùng nhau đi, anh đi làm việc của anh, tôi tìm một chiếc xe đạp trẻ con đưa thằng bé đi đạp quanh Nhĩ Hải.”


Lời nói này của Tô Bạch vừa nói ra, hòa thượng còn chưa có phản ứng gì, kết quả mập mạp lại sốt ruột trước tiên, nói: “Đại Bạch, không phải cậu đã đồng ý giúp Giải Bẩm đi làm chuyện đó rồi sao, người ta đã giục lâu lắm rồi đó.”


“Cái chuyện tồi tàn đó của anh ta, mập mạp anh muốn tham gia thì cứ tham gia đi, anh và ông chủ anh ta có quan hệ gần gũi, nhưng tội lại không có quan hệ gì với thính giả cao cấp đó hết, vũng nước sâu này, tôi vốn không thật sự muốn đi, lần này xem như là trực tiếp đi trốn vậy.”


Mập mạp khổ sở nói: “Nhưng tôi đã nhận của người ta rồi…”


“Vậy tự anh nghĩ cách đi, có một đại sư trận pháp như anh ở đây, Giải Bẩm sẽ lại tìm mấy trợ thủ thay thế tôi thôi, cũng không tính là chuyện khó gì, lần này tôi chỉ muốn yên tĩnh đi du lịch cho khuây khỏa.”


“Được rồi, cậu dẫn con cậu đi chơi đi.” Mập mạp giống như một quả bóng phụt khí, vỗ miệng rồi nói: “Vậy tôi chỉ có thể kêu Giải Bẩm cùng lên diễn đàn tìm người khác vậy.”


“Đúng rồi, mập mạp, còn chuyện này phải nói với anh một chút.”


“Chuyện gì?”


“Cho tôi mượn năm mươi nghìn tệ đi, anh biết mà, từ sau khi văn phòng thám tử của tôi không mở nữa, tình hình kinh tế của tôi quả thực có hơi kẹt.”


“…” Mập mạp.


Sân bay Đại Lý là một sân bay rất nhỏ, không thể so được với vẻ rộng lớn khí thế của sân bay trong các thành phố lớn khác, nhưng loại nhỏ này thực ra cũng hàm chứa một loại giản dị của Đại Lý.


Xuống khỏi máy bay, tiến lên vài bước nữa là đến vị trí cửa ra, trên vách tường treo các khẩu hiệu to đùng, là chỉ thị của lãnh đạo cao nhất đã tới nơi này vào đợt trước: “Nhất định phải bảo vệ Nhĩ Hải thật tốt.”


Đối diện với cửa ra chính là bãi đỗ xe ngoài trời, điều này ngược lại khiến Tô Bạch cảm thấy rất thoải mái, dù sao có đôi khi sân bay lớn cũng có chỗ bất tiện của sân bay lớn, xuống máy bay có thể còn phải đi một con đường rất xa mới có thể tìm được vị trí đỗ xe.


Cát Tường ngồi xổm bên chân Tô Bạch, thằng bé được Tô Bạch ôm trên tay trái, còn hòa thượng thì lại đi bên trái hắn.


“Vậy chúng ta cứ tách ra như vậy đi nhỉ?” Tô Bạch nói.


Chương 979

Bình Luận (0)
Comment