Chương 980
Đẹp Như Một Bức Tranh 2
“A di đà Phật, các cậu chơi vui vẻ là được, bần tăng đi làm việc trước đây.” Hòa thượng vừa nói với Tô Bạch, vừa duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu của thằng bé ngây thơ, ở chung trong thời gian lâu như vậy, hòa thượng cũng rất thích thằng bé, hơn nữa thằng bé cũng đã được hòa thượng và Gia Thố đồng thời chúc phúc, trên cơ bản tương đương với con nuôi của bọn họ.
Tô Bạch duỗi tay ra vẫy, một chiếc taxi đón khách chủ động tới giúp hắn cầm hành lý lên.
Từ sân bay đến khu thắng cảnh chân chính cũng không xa cho lắm, nếu không kẹt xe sẽ mất đại khái nửa tiếng, còn nếu kẹt xe, thời gian sẽ dài hơn một chút.
“Nào, đừng nhúc nhích.”
Vừa lên xe, Tô Bạch đã lôi một lọ kem chống nắng ra bôi loạn lên người thằng bé, thằng bé dường như không thích bị bôi những thứ này lên mặt cho lắm, nhưng Tô Bạch xuất phát từ việc đảm bảo, vẫn bôi lên cho thằng bé.
Tuy rằng thằng bé là linh đồng, trước đây khi vừa mới quen, còn thường xuyên bị Tô Bạch đá một cước từ trên giường xuống, ngày đầu tiên sinh ra đã bị hắn ném vào trong vại nước, nhưng khi ấy dù sao cũng không đau lòng, còn bây giờ là thật lòng nuôi con trai mình, nên hiển nhiên phải cẩn thận hơn một chút, lỡ như đợi sau khi chơi một vòng, thằng bé bị cháy nắng, vậy thì không ổn.
Cát Tường phủ phục trên ghế, trông có vẻ hơi chán nản, nó dường như vẫn luôn không để ý đến chuyện ra ngoài du lịch này cho lắm, Tô Bạch nhớ lần trước khi mình đi Cửu Trại Câu cũng dẫn Cát Tường đi, nhưng Cát Tường cũng không có hứng thú gì.
Tài xế là một người dân tộc Bạch, ngược lại cũng rất nhiệt tình, thấy Tô Bạch dẫn con trai ra ngoài chơi, cũng chủ động nói chuyện với hắn, còn liệt kê một vài khu thắng cảnh mới và cũ đáng để đi ở Đại Lý cho mình.
Ở Đại Lý, lượng người dân tộc Bạch chiếm đại đa số, tên đầy đủ của châu tự trị dân tộc Bạch Đại Lý có thể giải thích rõ vấn đề. Sự hiểu biết của người Trung Quốc đối với Đại Lý, thực ra phần lớn là tới từ tiểu thuyết [Thiên Long Bát Bộ] của Kim Dung, Đại Lý Đoàn thị Lục Mạch Thần Kiếm.
Trong lịch sử, nước Đại Lý của Đoàn thị có lịch sử năm trăm năm, sau đó bị người Mông Cổ hủy diệt, sau này khi đến triều Minh, quân nhà Minh cũng tới nơi này, từ đó về sau, cho dù là Đại Lý hay là dân bản địa Đại Lý, trên cơ bản đều bắt đầu tiến hành dung hợp với nền văn minh Hoa Hạ, lại thêm người dân tộc Bạch vốn có tính cách khá yêu hòa bình, nên nơi này có lý do để trở thành một điểm thu hút du lịch, khách du lịch trong và ngoài nước tới đây, trên cơ bản, đều có thể nhận được sự đối đãi nhiệt tình.
“Đường ở phía bên bến sông Tài Thôn đang sửa, có khả năng phải đi đường vòng một chút.” Tài xế áy náy nói với Tô Bạch.
“Không sau, tôi đi ngắm đường vậy.”
“Lần đầu tới Đại Lý sao?” Tài xế hỏi.
“Không phải.” Tô Bạch đáp lời.
Bến sông Tài Thôn, là một điểm ngắm cảnh khá có tiếng, lần trước khi hắn tới Đại Lý cũng ở nơi này, gần với Nhĩ Hãi, mỗi ngày đều hít thở không khí tươi mới, và nhìn mặt trời mọc gì đó, ngược lại cũng rất thuận tiện.
Nhưng, trong một loạt những khách sạn và nhà trọ ở Tài Thôn đó, có rất ít do người bản địa mở, phần lớn đều là người ở bên ngoài qua đây tiến hành khai phá, phần lớn nhà hàng ở nơi này cũng là như vậy.
“Người anh em, tới đúng vào lúc này, bây giờ cũng được tính là mùa ít khách, đợi qua một, hai tháng nữa, người đều đông nhiều.” Tài xế chủ động đưa cho Tô Bạch một điếu thuốc.
Tô Bạch nhận điếu thuốc, đặt ở trong tay lắc lư.
“Qua năm mới người sẽ đông như biển, toàn bộ khách sạn và nhà trọ trong thành phố đều chật kín hết, rất nhiều người du lịch tự phát chỉ có thể ngủ ở trên xe, ha ha, khi đó chuyện làm ăn của hàng xe ba bánh là tốt nhất, bởi vì xe taxi đều tắc đường không nhích nổi.”
Tô Bạch vừa ôm thằng bé để thằng nhỏ ghé vào bên cửa sổ nhìn trời xanh và Nhĩ Hải ở bên ngoài, vừa trả lời: “Tôi nhớ lần đầu tiên tôi tới đây, người tới Đại Lý du lịch cũng không đông cho lắm, tôi còn nhớ, khi ấy, người không có tiền ở Đại Lý mới ở bên bờ Nhĩ Hải.” Tô Bạch bắt đầu nhớ lại hình ảnh khi mình còn nhỏ.
“Đúng vậy, ai mà biết chứ, trước đây đều là người nghèo ở bên bờ Nhị Hải, người giàu đều không thích ở nơi đó, bởi vì mỗi lần khi nước biển dâng, nước trong Nhị Hải đều rất dễ tràn vào trong nhà, ha ha ha, bây giờ nếu cậu có nhà ở bên bờ Nhĩ Hải, vậy chính là gà mái đẻ trứng vàng rồi.”
“Giống như khu phòng học ấy.” Tô Bạch cười đáp.
“Ha, thật sự giống như khu phòng học vậy.”
Lại qua chừng năm phút nữa, tài xế dừng xe: “Người anh em, phía trước chính là bến sông Tài Thôn rồi.”
Tô Bạch thanh toán, rồi ôm thằng bé xuống xe, từ bến tàu Tài Thôn đi một đoạn đường về phía bắc, có một dãy khách sạn và nhà trọ tinh tế, nằm san sát nhau bên bờ Nhĩ Hải.
Trời xanh mây trắng, Thương Sơn Nhĩ Hải.
“Rất đẹp, đẹp như một bức tranh vậy.” Tô Bạch ôm thằng bé, cảm thán.
Cát Tường ở một bên nghe được lời này, duỗi móng vuốt tới vỗ lên giày của Tô Bạch, giống như đang nhẹ nhàng vỗ lên vai Tô Bạch an ủi vậy, bởi vì nó biết ý nghĩa của “đẹp như một bức tranh” trong lời nói này của hắn.