Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 981 - Chương 981 Ảnh Gia Đình 1

Chương 981

Ảnh Gia Đình 1


Khách sạn mà Tô Bạch đã đặt sẵn trên mạng từ trước nằm bên cạnh bến tàu Tài Thôn, đi cũng chưa đến hai trăm mét đã đến cửa khách sạn, tên của khách sạn là Vọng Hải Đình số một, ông chủ là người Hàn Quốc, còn bà chủ là một người phụ nữ Đông Bắc.


Ngay khi Tô Bạch ôm thằng bé bước vào trong khách sạn, đã trông thấy một nam một nữ đang dọn dẹp vệ sinh, người nam đẩy máy hút bụi còn người nữ thì lại cầm giẻ lau đang lau dọn, thoạt nhìn rất bận rộn.


“Là khách đã đặt phòng trước trên mạng đúng không?” Người nữ thuận tay đặt khăn xuống, đi rửa tay ở bên vòi nước, rồi qua hỏi Tô Bạch.


“Ừm, đã đặt trên mạng.”


“Được, mời đi theo tôi.”


Dưới sự dẫn dắt của người phụ nữ, bọn họ đi tới trong phòng khách ở nơi trung tâm nhất, người phụ nữ nhận chứng minh thư từ trong tay Tô Bạch, bắt đầu tiến hành đăng ký trên mạng, hóa ra, người phụ nữ này là bà chủ.


“Cái chức bà chủ này của bà, làm cũng vất vả quá.”


“Ừm, không có cách nào khác, làm nhà trọ chính là kiếm danh tiếng, mời người khác tới làm việc chắc chắn sẽ chỉ làm qua loa lấy lệ, đến khi ấy ngay cả vỏ chăn cũng lười thay, khách của tôi ở đây, đều là dựa vào khách cũ giới thiệu cho bạn bè, nên cũng chỉ đành để mình vất vả một chút, một khi danh tiếng hỏng rồi, sẽ không có cách nào có được nữa.”


“Ha ha.”


Tô Bạch nhận thẻ phòng, bà chủ đi ở bên cạnh hắn, chủ động giúp hắn cầm hành lý: “Nào, phòng cậu đặt ở trên tầng ba.”


Bởi vì tay trái ôm thằng bé, nên Tô Bạch cũng không có cách nào từ chối, mà cùng bà chủ đi lên tầng ba, sau khi giúp hắn đặt đồ xuống, bà chủ nói một tiếng có gì cần thì lại xuống tìm bà ta, rồi rời đi.


Tô Bạch đặt một gian phòng có hai bên cửa sổ sát đất, có chiếc giường to, cũng có nghĩa hai bên vách tường của căn phòng đều có cửa sổ sát đất, kéo rèm ra, có thể nhìn thấy chéo sang Nhĩ Hải.


Đối với nhà trọ và khách sạn ở bên bờ Nhĩ Hải mà nói, mỗi một căn phòng đều có thể nhìn ra Nhĩ Hải, ngay cả khi cách trang trí và bày biện đều giống nhau, nhưng chỉ cần liếc thấy Nhĩ Hãi một chút thôi, thì giá cả có thể trực tiếp tăng lên gấp đôi, cho nên nhà trọ và khách sạn ở gần Nhĩ Hải đều nằm ngăn cách bởi một phía, trên cơ bản, mỗi một nhà trọ và khách sạn đều cố hết sức có thể lộ một phần về phía Nhĩ Hải, mà mấy căn phòng đó đều có thể gắn nhãn phòng cảnh biển lên.


Chỉ có điều, khách sạn ở bên cạnh bến tàu Tài Thôn và bên bờ Nhĩ Hải cách nhau một con đường, cũng vì vậy mới sinh ra một chút tiếc nuối, không thể hưởng thụ loại cảm giác ngồi trên ban công, bên dưới chính là Nhĩ Hải, hơn nữa Nhĩ Hải đối diện với phía bên Tài Thôn, vừa vặn nằm ở vị trí khá chật, quả thực không thể thoải mái bằng ngắm Nhĩ Hải như ở phía Song Lang đó.


“Ha ha, có nóng không?”


Hai mặt đều là cửa kính sát đất, nên cho dù đã kéo rèm rồi, thì tia tử ngoại mãnh liệt cũng hun nơi này đến nóng hừng hực, tuy rằng không so được với phòng tắm hơi, nhưng cũng không kém quá nhiều.


Chênh lệch nhiệt độ ở Đại Lý khá lớn, trên cơ bản, từ mười một giờ trưa đến ba giờ chiều này là khoảng thời gian có nhiệt độ cao nhất trong ngày, Tô Bạch thấy gương mặt nhỏ của thằng bé đỏ bừng, lập tức nở nụ cười, duỗi tay nhéo mũi của thằng bé.


“Có nóng không?”


Thằng bé chu mỏ, tự mình bò lên giường tìm điều khiển điều hòa, bởi vì đây là giường Tatami kiểu Hàn, cho nên cũng không cao, hai bàn chân mềm của thằng bé đạp hai cái dưới đất đã bò được lên.


Tô Bạch trực tiếp xách cổ áo của thằng bé lên, kéo thằng bé sắp mò được điều khiển ở trên giường về.


“Thằng nhóc thối, cả ngày chỉ biết xem tivi, ở nhà không thể xem à.”


Thằng bé trông có vẻ có hơi khó chịu, nhưng hai tay vẫn ôm cổ Tô Bạch, bộ dáng: Được rồi, con nghe lời cha, ngược lại khiến Tô Bạch có hơi buồn cười.


“Ra ngoài ăn cơm trước đã.”


Tô Bạch ôm thằng bé, định rời khỏi phòng, Cát Tường thì lại nằm phủ phục một cách lười biếng trước cửa sổ sát đất để tắm nắng, nó vẫn luôn không có cảm giác hứng thú đối với đồ ăn của con người, nếu bây giờ Tô Bạch đã muốn dẫn thằng bé đi ăn cơm và đi dạo, vậy Cát Tường cũng lười đi cùng, với thực lực của hắn hiện tại, trừ phi gặp phải thính giả cao cấp nào đó đột nhiên ra tay với hắn, bằng không trên cơ bản, hắn đều có thể làm đến mức tự do tiến lùi, hơn nữa, một nơi có hơi lớn như Tài Thôn này, nếu như có chuyện gì xảy ra, Cát Tường cũng tự tin mình có thể lập tức cảm giác được.


Ở cửa ra cửa tầng một khách sạn có một chiếc bàn, trên đó đặt mấy cái mũ che nắng, Tô Bạch chọn một cái nhỏ đội lên đầu thằng bé, còn mình thì lại không đội.


Hai cha con đi dọc theo bờ Nhĩ Hải chưa đến mười phút, đã đến con đường thương mại bên ngoài bãi đỗ xe ở đầu bến tàu Tài Thôn, nói là con đường thương mại, thực ra tất thô sơ cũng rất đơn giản, chỉ có một vài quán cơm và siêu thị, đường nhỏ cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho hai xe taxi đi, hơn nữa hai bên đường đều là xe taxi, xe đạp điện, xe đạp, xe máy xếp đầy ắp, lại còn có mấy xe ngựa kéo nữa.


Thằng bé rất có hứng thú với ngựa, không nhịn được mà duỗi tay muốn sờ thử.


“Ngồi xe ngựa không?” Chủ xe ngựa lập tức đi lên làm ăn.


Ngay khi bàn tay của thằng bé đặt lên đầu của con ngựa, con ngựa lại nhắm mắt lại, cơ thể chủ động nhẹ nhàng nghiêng đầu mình tới, cọ nhẹ lên người thằng bé.


Vạn vật đều có linh tính, ngựa thực ra cũng là một giống loài có linh tính không kém hơn hồ ly và chó.


Chủ xe ngựa có hơi sững sờ, ông ta chưa bao giờ từng thấy bộ dạng này của con ngựa nhà mình, cho dù là đối với mình, cũng không nịnh nọt và thân thiện như vậy.


Chương 981

Bình Luận (0)
Comment