Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 982 - Chương 982 Ảnh Gia Đình 2

Chương 982

Ảnh Gia Đình 2


Nhìn thời gian chỉ vừa mới đến giữa trưa, lúc lên máy bay, Tô Bạch cũng đã cho thằng bé uống chút sữa, cho nên bây giờ thằng bé chắc hẳn không đói cho lắm.


“Ngồi đi.” Tô Bạch ôm thằng bé lên xe ngựa.


“Đi tới thành cổ hay tới Sùng Thánh tự đây?”


“Cứ tùy tiện đi dạo đi, đến lúc đó, ông tự tính thu bao nhiêu tiền là được.”


Tuy rằng khoản tiền này “mượn” từ mập mạp, nhưng Tô Bạch vẫn có thói quen tiêu tiền như nước như cũ, quả thực đối với hắn mà nói, tiền bạc thực ra cũng không có ý nghĩa lớn cho lắm.


Xe ngựa chạy đi với tốc độ rất chậm, bên người không ngừng có xe taxi vượt qua, nhưng ngồi xe ngựa chính là để trải nghiệm loại cảm giác này một chút.


Một bên Tài Thôn là Thương Sơn, một bên khác cách một Nhĩ Hải chính là núi Ngọc Án, hai ngọn núi này vây lấy nhau, lại thêm vẻ trong suốt và rực rỡ của Nhĩ Hải, cảm giác này, nói thực, ngay cả bản thân Tô Bạch cũng có hơi say mê.


Dường như, đã rất lâu rồi hắn không thả lỏng như vậy.


Hắn ôm con trai mình, ngồi trên xe ngựa nhỏ, gió hơi thổi qua, chậm rãi đi dạo không có mục đích, mà có đôi khi, không có mục đích mới là điều trở ngại nhất.


Tô Bạch dường như có hơi chìm đắm trong bầu không khí này, mà thằng bé cũng chỉ dán vào trong ngực của hắn, mở đôi mắt trong veo nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa.


Đại khái nửa tiếng sau, Tô Bạch hô một tiếng được rồi với người điều khiển xe ngựa.


Người điều khiển xe ngựa cho ngựa dừng lại, khi thanh toán với Tô Bạch, cũng không lấy bao nhiêu, ngược lại còn khiến Tô Bạch có hơi bất ngờ.


Phía trước, có một tiệm cà phê mở trên đồng, phía trước trồng một ít hoa oải hương, sau khi bước vào, Tô Bạch chọn một ly cà phê, lại gọi cho thằng bé không ít đồ ngọt.


Sắp có thể có thể ăn đồ ngọt mà mỗi ngày đều có số lượng hạn chế ở nhà, thằng bé rõ ràng rất mong đợi, nó ngồi một cách nghiêm chỉnh, bàn tay nhỏ đầy thịt hơi nắm lại, trông có vẻ rất kích động, rõ ràng, thằng bé nghe ra được cha mình vừa gọi rất nhiều tên đồ ngọt, lần này là cho mình được ăn thỏa thuê rồi.


“Chỉ biết ăn thôi, đến bây giờ còn chưa học được cách đi đường, bình thường cũng sành ăn lắm, cung cấp đủ chất dinh dưỡng, mà cái đầu lại không to ra.”


Lúc này, đĩa bánh ngọt đầu tiên được bưng lên, thằng bé trực tiếp dùng tay cầm ăn, Tô Bạch cũng không ngăn cản.


Thực ra, có một chuyện mà Tô Bạch vẫn luôn rất khó hiểu, hình như thằng bé gần như không lớn lên, khi vừa mới sinh ra, thực ra thằng bé đã lớn như một đứa trẻ bảy, tám tháng bình thường rồi, nhưng cách thời điểm Tô Bạch dẫn thằng bé ra khỏi thế giới chuyện xưa đã hơn một năm rồi, mà thằng bé vẫn như thế, không lớn lên, ngay cả đi đường cũng chỉ lảo đảo đi được không xa, nếu không phải thằng bé có trí tuệ rất cao, cũng biết thân phận của nó là linh đồng, đổi lại là cha mẹ bình thường, phỏng chừng đã sớm sốt ruột dẫn đứa trẻ tới bệnh viện tiêm chất kích thích sinh trưởng, xem có phải có bệnh bẩm sinh gì đó hay không rồi.


Thế nhưng, theo quan điểm của Tô Bạch, nếu như thằng bé có thể luôn bé nhỏ như vậy, mỗi ngày xem phim hoạt hình, xem ti vi, chơi xếp gỗ, cũng có thể tự mang đến niềm vui cho mình, vẫn cứ tiếp tục vô ưu vô lo như vậy, dường như cũng là một loại hạnh phúc.


Bởi vì hắn biết rõ, có đôi khi con trai mình thực ra còn thông minh và nhanh nhạy hơn người khác nhiều.


Thằng bé ăn ngấu nghiến, có rất nhiều bánh ngọt và kem ly, nó ăn ăn rồi ăn.


Tô Bạch thì lại thoải mái hút một điếu thuốc, vắt chéo chân, ánh mắt nhìn ra đồng hoa bên ngoài quán cà phê.


Ánh mặt trời sau giữa trưa rất đẹp.


“Thưa quý ngài, có muốn chụp bức ảnh không?” Một thanh niên cầm máy ảnh trong tay, đi tới bên cạnh Tô Bạch và hỏi.


Tô Bạch nhìn trên mặt và tay thằng bé đều dính bơ, có hơi buồn cười, hắn đứng dậy, ôm thằng bé từ trên ghế lên, bàn tay nhỏ của thằng bé còn chỉ vào bánh ngọt và kem ly vẫn chưa ăn xong trên bàn.


“Đều là của con cả, của con tất, trước tiên ra ngoài chụp ảnh chung với cha đã.”


Lúc này thằng bé mới không làm loạn nữa, bắt đầu liếm ngón tay mình, sau đó cọ gương mặt mèo của mình vào áo của Tô Bạch, rõ ràng nó biết phải chụp ảnh, cho nên mới chú ý đến hình tượng của mình một chút.


“Quý ngài, cậu qua bên phải một chút đi, đúng, tốt nhất có thể ngồi xổm xuống, để con trai cậu dựa vào trước người cậu.”


Tố chất chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia trẻ tuổi tốt, thậm chí còn vì theo đuổi góc độ, mà cả người anh ta lại có hơn phần nửa nằm nhoài trên đất, bắt trọn lấy góc nhìn và độ sáng mà mình cho là tốt nhất với một phương thức như vậy.


“Rồi, cười cái nào, bé cưng cũng cười cái nào.”


Thằng bé rất phối hợp, nhoẻn miệng cười ha ha lộ ra chiếc răng nhỏ trắng tinh, khóe miệng của Tô Bạch cũng lộ ra một độ cung cười mỉm rất tự nhiên.


“Tách…”


Tiếng bấm máy vang lên, một bức ảnh cũng hoàn thành, ngay khi tiếng bấm máy truyền tới, trong đầu Tô Bạch không nhịn được mà hiện ra hai bức ảnh liên quan đến thân thế của mình, trong hai bức ảnh ố vàng đó, tất cả những người ở trong đó đều rất tự nhiên, nhưng lại mang theo một loại yên ắng lạnh lùng.


Mà bức ảnh này của mình, lại có phong cách hoàn toàn khác với của bọn họ.


Đúng vậy, hoàn toàn khác hẳn.


Ngay khi có được bức ảnh được rửa nhanh ra trong tay, Tô Bạch cầm lên để thằng bé và mình cùng thưởng thức, hắn cúi đầu, hôn một cái lên đầu con trai: “Nhìn này, ảnh chụp gia đình mình đấy.”


Chương 982

Bình Luận (0)
Comment