Chương 983
Mèo Và Chó 1
Bởi vì trước đó xe ngựa đi dạo vòng quanh, cho nên quán cà phê này thực ra cách khách sạn ở bến tàu Tài Thôn mà Tô Bạch ở cũng không xa, khi trở về, hắn cũng không gọi xe, mà một tay ôm thằng bé, hai cha con chậm rãi đi về như đang đi tản bộ.
Thời tiết ở Đại Lý cũng nói đổi là đổi, thường sẽ xuất hiện ngay trước mắt anh, ánh nắng trên cao chiếu xuống mặt nước xanh biếc, nhưng ngay khi anh quay người, lại có khả năng là cảnh tượng mây đen cuồn cuộn ùn ùn kéo tới, đặc biệt là ở Tài Thôn này, trước sau là núi Ngọc Án và Thương Sơn làm nổi bật lên, cho dù không đi tới bên Nhĩ Hải, mà chỉ ngồi trên một chiếc ghế đá, nhìn núi, nhìn mây cũng đã cực kỳ thú vị rồi.
Tô Bạch đã từng đi qua Hoa Sơn, đứng trên đỉnh núi Hoa Sơn ngắm nhìn xung quanh, tựa như tiến vào tiên cảnh với biển mây mịt mù, khi ấy mới giật mình phát hiện ra, hóa ra phong cảnh trên bức tranh treo ngày tết khi còn nhỏ ấy lại là thật, mà lúc này, dưới sự phụ trợ của núi Ngọc Án và Thương Sơn, một trước một sau, phong cảnh hoàn toàn khác hẳn, một cái là vẻ tươi mát như cũ, còn một cái lại tràn ngập sắc đen nặng nề.
Đương nhiên, những du khách đổ xô tới các điểm danh lam thắng cảnh dạo chơi, rất khó trải nghiệm được loại cảm giác này.
“Thế nào, đẹp không?” Tô Bạch chỉ vào cảnh núi bên đó và nói với thằng bé.
Thằng bé vỗ miệng, kêu vài tiếng “a a a”, giống như đang phụ họa lời của cha mình.
Nhưng loại phụ họa này lại càng giống một loại: Cha vui là được.
Cũng phải thôi, lúc đầu thằng bé đi ra từ trong yêu huyệt, cũng từng một mình bò xuống vách núi chủ động tiến vào yêu huyệt, nên hiển nhiên rất có đủ kiến thức.
Đương nhiên, xét từ một phương diện khác, anh kêu một đứa trẻ con đi suy nghĩ, lĩnh hội tâm trạng trong phong cảnh tự nhiên, quả thực chính là một chuyện rất không thực tế, so với cảnh sơn thủy, tụi nhỏ lại càng chung tình với loại có khẩu vị ăn ngon hơn như kem cốc chẳng hạn.
Bọn họ đi đại khái hơn hai mươi phút nữa, bến sông Tài Thôn mới ở trước mặt, vừa vặn có một người đàn ông trung niên ngồi xe đạp điện đi qua.
“Trở về sao?”
Người đàn ông này chính là em trai của bà chủ khách sạn mà Tô Bạch đang ở, là người Cáp Nhĩ Tân, làm người khách sáo và hào sảng, khi nói chuyện cũng theo khẩu âm Đông Bắc.
“Ừm.” Tô Bạch nở nụ cười và gật đầu.
“Tôi đi mua chút đường nâu, cậu có cần không, tôi lấy cho cậu là hàng chính cống đó, không bán ở trong tiệm đâu, trong những cửa tiệm đó đều là lừa người cả.”
“Được, vậy lấy cho tôi một ít đi.”
“Được, về gặp lại.”
Người đàn ông lái xe đạp điện đi xa.
Tô Bạch ôm thằng bé, lại chọn một vài món ăn vặt đặc sắc ở bản địa tại quầy hàng ven đường, hắn ăn đến rất có hương vị, nhưng ngược lại, thằng bé lại không có hứng thú cho lắm, cũng phải thôi, mỗi một khí hậu lại có một khẩu vị riêng, thực ra bé cũng không kén ăn, đoán chừng cũng là do trước đó ăn quá nhiều đồ ngọt và kem cốc đi.
Trong lúc ăn uống, Tô Bạch phát hiện ra di động của mình vang lên, ứng dụng ở trong máy của hắn rất ít, thường dùng nhất, cũng chỉ có một tài khoản wechat mà thôi, sau khi mở ra, phát hiện ra có một tin nhắn gửi đến nhóm.
Gần nhất chính vì nguyên nhân phân phối vũ khí, mà mối quan hệ giữa Trung Quốc và Hàn Quốc khá căng, loại khẩu hiệu độc đáo mang tới chút nhiệt huyết, kêu gọi người trong nước từ chối mua vật phẩm thương mại của Hàn Quốc, và tẩy chay Rakuten, bây giờ rất thường thấy, cũng giống như điểm nóng không gian QQ trước đây.
Chỉ có điều, Tô Bạch cảm thấy tài khoản wechat đã gửi tin nhắn nhóm cho mình này rất lạ mắt, nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây là tài khoản wechat của bà chủ khách sạn, trước đó khi tiến hành nhập thủ tục, tiền mặt trên người Tô Bạch không đủ, nên đã trực tiếp thêm wechat để chuyển khoản.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói gì nữa, bà chủ là một người Cáp Nhĩ Tân, chồng bà ta lại là một người Hàn Quốc, và bây giờ bà ta lại đang trong gửi tin nhắn này trong nhóm.
Thậm chí, Tô Bạch còn có chút hứng thú tệ hại khi nghĩ rằng, liệu rằng người chồng Hàn Quốc đó có biết vợ mình đang gửi tin nhắn wechat này trong nhóm hay không?
Nghĩ ngợi một chút, Tô Bạch lại nở nụ cười, cái này, đại khái chính là cuộc sống đi, tràn đầy sự mâu thuẫn, nhưng cũng có sự kiên trì và giới hạn của mình.
Đợi ngay khi hắn ôm thằng bé về đến khách sạn đã là hoàng hôn, vừa vặn nhìn thấy bà chủ đang tiếp đón một tốp khách mới tới và xử lý thủ tục, hình như thiếu thứ gì đó, nên bà ta hô vài câu với người chồng đang giúp khiêng hành lý cho khách ở phía sau, bà chủ biết tiếng Hàn, mà chồng thì lại chỉ biết một vài chữ Trung đơn giản.
Cũng vì vậy, Tô Bạch cũng không nghe hiểu lời bà chủ đang nói có nghĩa gì, nhưng một tiếng “oppa” mở đầu đó, lại khiến người có loại cảm giác thật kỳ quái, trên cơ bản, vài năm trước, phim ảnh Hàn Quốc vẫn luôn nổi như cồn, từ này cũng gần như đã trở thành từ lưu hành trên mạng, chỉ có điều, ở trong hiện thực nghe thấy cách gọi này, vẫn khiến người cảm thấy có chút mới lạ.
Sau khi về phòng, thằng bé muốn xem ti vi, nên Tô Bạch giúp thằng bé mở tivi, kêu nó ngồi trên giường tự xem một mình, còn mình thì đi ra khỏi phòng, tiến thẳng lên nóc nhà, nơi đó có đặt bàn ghế, tiện cho khách lên nóc nhà ngắm biển.
Hắn châm một điếu thuốc, ngồi xuống một chiếc ghế, vào hoàng hôn, sắc trời cũng mờ tối hẳn, gió cũng từ từ trở nên lớn hơn, tối nay chắc hẳn sẽ có mưa đây.
Tô Bạch phun ra một làn khói, gõ rơi tàn thuốc, nhẹ nhàng vặn cổ mình, với một người đã bận rộn và căng thẳng thành thói, anh kêu hắn đột nhiên đi thả lỏng như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy có hơi kỳ quái.