Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 984 - Chương 984 Mèo Và Chó 2

Chương 984

Mèo Và Chó 2


Bên bờ Nhĩ Hải có không ít du khách, du khách đẩy hành lý rời đi và đẩy hành lý tới, trên cơ bản, nối liền không dứt, lúc này, một người thanh niên đẩy hành lý tới thu hút sự chú ý của Tô Bạch.


Bởi vì ngay khi đối phương tiến vào trong tầm mắt của mình, hắn đã cảm giác được trên người của thứ được gọi là chó lông vàng đi theo bên cạnh đối phương, lại tản ra một loại sóng dao động năng lượng hơi nhẹ.


Đó chắc chắn không phải là một con lông vàng, mà gần như có thể gọi là yêu!


Một người dắt yêu đi du lịch, nghĩ thôi cũng cảm thấy có hơi quái dại.


Nhưng hắn lập tức nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra mình hình như cũng thế, hơn nữa yêu bên cạnh đối phương và con mèo đen bên cạnh mình này so ra, có loại cảm giác như máy cày nhỏ gặp phải Benzo vậy.


“Meo…”


Một tiếng meo kêu truyền tới từ phía dưới mình, hơn nữa còn từ từ lan rộng ra, tiếng kêu này, tai người bình thường hoàn toàn không nghe ra được, trước đó cho dù là ngồi máy bay với Tô Bạch hay là tiến vào khách sạn, thì người bình thường ở xung quanh đều không nhìn thấy sự tồn tại của Cát Tường, với tính cao ngạo của nó, nó cũng chẳng muốn đi để ý đến những người bình thường ở xung quanh.


Nhưng nếu lúc này Cát Tường đã ở nơi này, cho dù nó chỉ nằm lười biếng ở trên giường, vậy thì nơi này chính là địa bàn của nó, nhưng bây giờ một con yêu khác lại tiến vào địa bàn của mình, hiển nhiên nó phải tuyên bố chủ quyền của mình rồi.


Mối quan hệ giữa người với người có đôi khi trông có vẻ rất phức tạp, mà mối quan hệ giữa yêu, lại có khả năng rõ ràng càng đơn giản và trực tiếp hơn một chút.


Lúc này, con lông vàng đó có vẻ như đã bị chọc giận, lập tức nằm sấp xuống, phát ra một tiếng sủa thấp về phía khách sạn chỗ Tô Bạch ở.


Chủ nhân trẻ tuổi của đối phương lập tức khom người, vừa vuốt ve, tiến hành an ủi nó, vừa đưa tầm mắt nhìn vào nơi này, hiển nhiên cũng để ý thấy một người đàn ông cũng trẻ tuổi giống như mình đang đứng trên nóc nhà.


“Edward, mày cảm giác được sự uy hiếp sao?”


Người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đứng dạy, anh ta có thể cảm giác được, người đàn ông trên nóc nhà cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.


“Cạch…”


Cửa sổ phòng của Tô Bạch bị đẩy ra, Cát Tường đứng ở bên cửa, mà bên cạnh Cát Tường, thằng bé cũng tò mò bò qua, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.


Cát Tường rất tức giận, bởi vì sau khi mình phóng khí tức mà con chó đó vẫn chưa đi, lại chọn tiếp tục ở nguyên tại chỗ, đây là một loại khinh nhờn sự uy nghiêm của mình!


Trong mắt chó, chỉ có mèo, mà trong mắt người cũng là người.


“Gâu!”


Edward lập tức sủa một tiếng, thân hình hóa thành một tia sáng màu vàng trực tiếp bắn lên cửa sổ tầng ba, hai con yêu thú, lúc này không ai chịu nhường ai, mà bản thân Edward phát hiện ra được nỗi sợ hãi mình, cũng thể hiện lòng dũng cảm của mình đối với chủ nhân, mà sử dụng một loại thái độ tấn công cực kỳ chủ động.


Bởi vì theo quan điểm của Edward, chủ nhân của mình ở ngay bên cạnh, vậy cho dù đối mặt với yêu thú ở cấp bậc cao hơn, nó cũng không hề sợ hãi chút nào.


Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nữa!


Tô Bạch đứng trên nóc nhà nhìn con chó chủ động xông lên vị trí cửa sổ tầng ba ở bên dưới, lập tức bước tới một bước rồi nhảy xuống, dự định đánh bay con chó chết tiệt này, bởi vì trong căn phòng đó còn có con trai của mình, Tô Bạch cũng không muốn để một con chó rõ ràng có hơi miệng cọp gan thỏ dọa sợ thằng bé.


Chỉ có điều, ngay khi Tô Bạch giẫm một bước đó, thì hai tay của người thanh niên đứng bên dưới đó đã kết ấn, một luồng sát khí mãnh liệt trực tiếp khóa chặt lên người Tô Bạch.


“Meo!”


Cát Tường phát ra một tiếng cao cút, rõ ràng, hành động chủ động tấn công của con chó này đã hoàn toàn chọc giận Cát Tường, đồng thời, đây cũng là một loại ra hiệu, ra hiệu cho Tô Bạch rằng Cát Tường hoàn toàn có thể giải quyết con chó không biết tốt xấu này.


Chuyện của chó và mèo, hiển nhiên giao cho bản thân chó và mèo giải quyết, trong lòng Cát Tường cũng không cho rằng mình là thú cưng của Tô Bạch, nên hiển nhiên cũng không có cảm giác ỷ lại vào chủ nhân giống như con chó lông vàng kia.


Mà Tô Bạch vẫn rất có tự tin về nó, ngay lập tức, cơ thể của hắn ở giữa không trung lập tức dừng lại, sau đó trực tiếp hóa thành một làn sương mù máu, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, sau đó ngưng tụ ra cơ thể của mình, cách đối phương chỉ còn chưa đầy nửa mét!


Mười ngón tay của người đàn ông trẻ tuổi dùng sức, chỉ vào Tô Bạch với ánh mắt bình tĩnh, rõ ràng đối diện với Tô Bạch, anh ta không hề sợ hãi, nhưng, khóe miệng của anh ta vẫn mang theo nụ cười mỉm, mở miệng hỏi: “Anh bạn, chuyện giữa yêu thú, vừa rồi cậu lại muốn nhúng tay vào, như vậy không hay cho lắm thì phải?”


Đối diện với sự chất vấn của đối phương, Tô Bạch cũng nở nụ cười: “Tôi cũng muốn hỏi cậu một vấn đề.”


“Hỏi đi.” Người đàn ông trẻ tuổi đáp lời, nhưng cho dù là giữa một người hỏi một người đáp này, thì sát khí của hai người đàn ông cũng không có lúc nào không xuất hiện sự va chạm dữ dội.


“Bốp!”


Một tia sáng màu đen và màu vàng đâm sầm vào nhau, sau đó cùng rơi xuống.


Ngay sau đó, Cát Tường giẫm lên thi thể con chó lông vàng đang móc vào lông mình, mà con chó lông vàng đó, đầu của nó bị một vuốt của Cát Tường đập nát, lập tức chết đến không thể chết hơn.


Một màn này, hiển nhiên cũng rơi vào trong mắt của Tô Bạch và người đàn ông trẻ tuổi ở cách đó không xa, Tô Bạch hơi dừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Cậu có thích ăn thịt chó không?”


Chương 984

Bình Luận (0)
Comment